SPY ROOM - Lớp Học Điệp Viên - Tập 4: Yumegatari Tia - Tặng Kèm Bookmark *Spy room – Lớp học điệp viên* (tên gốc: *Spy kyoushitsu*) là series light novel độc đáo, khai thác đề tài điệp viên và tình báo – một thể loại còn khá mới mẻ trong dòng manga/light novel. Tác phẩm đã xuất sắc giành giải nhất giải thưởng thường niên của Fantasia Bunko lần thứ 32. Ngay trong năm đầu tiên ra mắt, 2020, chỉ với 4 tập truyện, *Spy Room* đã tạo nên tiếng vang lớn, lọt top 2 bảng xếp hạng light novel yêu thích Kono Light novel ga sugoi! ở cả hai hạng mục Light novel mới hay nhất và Light novel hay nhất. Đến thời điểm hiện tại, series đã đạt mốc 400.000 bản được bán ra tại Nhật Bản. Nhờ thu thập thông tin từ Shikabane, một sát thủ chuyên ám sát các điệp viên lạnh lùng và tàn ác mà Klaus đã hạ gục trước đó, đội “Tomoshibi” đã lần ra dấu vết của một tổ chức bí ẩn thuộc Đế quốc – “Hebi”. Toàn đội đã hạ cánh xuống thủ đô hào nhoáng Mitalio của Hợp chúng quốc Mouzaia, hang ổ của chúng, với mục tiêu vạch trần chân tướng. Tuy nhiên, Tia, người được giao nhiệm vụ chỉ huy lần này, lại đang phải vật lộn với sự thiếu tự tin do những sự kiện trong quá khứ. Trong tâm trí cô, những lời khuyên của một điệp viên từng cứu mạng cô vang vọng: “Em hãy hướng đến mục tiêu trở thành một anh hùng.” Trong một chiến trường bị bao phủ bởi vòng xoáy sợ hãi, nơi cái ác cùng cực đang triệt tiêu mọi hy vọng, liệu vị anh hùng mà mọi người mong mỏi có thể xuất hiện? Mọi chuyện không đơn giản như bạn nghĩ đâu! **Mục lục:** * Chương mở đầu: Murasaki-ari (1) * Chương 1: Tập kết * Chương chuyển tiếp: Murasaki-ari (2) * Chương 2: Khai chiến * Chương 3: Anh hùng * Chương 3: Mẹ con * Chương chuyển tiếp: Murasaki-ari (3) * Chương 4: Nguy khốn * Chương chuyển tiếp: Murasaki-ari (4) * Chương 5: Khống chế và thương lượng * Chương kết: Sếp và tốt nghiệp * **Lời bạt** **Thông tin tác giả:** **Takemachi** Tôi muốn tự xưng là một tác giả kiêm điệp viên bí ẩn, nhưng nhận ra việc giới thiệu bản thân lại chẳng có ý nghĩa gì. Thực tế, tôi đang cùng chồng mình kinh doanh một nhà hàng Ý ở một thị trấn ven biển thuộc tỉnh Ibaraki. Món đặc trưng của nhà hàng là gan cá và mì Ý sốt kem. Đừng tin những gì tôi vừa nói! **Tomari** **Trích đoạn sách:** “Nè Nhện, cậu nghĩ hành động nào của con người giúp họ thể hiện được bản tính ‘người’ trong mình nhất?” Câu hỏi vang lên tại Hợp chúng quốc Mouzaia, một cường quốc hàng đầu thế giới về kinh tế. Quốc gia này không trực tiếp tham gia vào đại chiến thế giới trước đó mà chỉ nhiệt tình cung cấp vũ khí và lương thực cho các quốc gia đồng minh. Nhờ sự kéo dài của cuộc đại chiến, quốc gia này đã có những bước tiến vượt bậc và phát triển thành cường quốc đủ sức xoay chuyển cả nền kinh tế thế giới, trong khi nhiều nước khác vẫn còn đang loay hoay với tàn tích của cuộc chiến tranh khốc liệt. Giờ đây, Hợp chúng quốc này đã trở thành trung tâm của thế giới. Tại thành phố Mitalio nằm ở phía Tây của quốc gia, nơi những tòa nhà cao tầng san sát nhau, người dân đang nô nức dạo chơi trên đường và tận hưởng không khí mùa xuân. Khi chương trình phát sóng truyền hình bắt đầu, họ sẽ tập trung tại các quán bar thể thao
[1]và hò hét cổ vũ cho trận đấu bóng chày trực tiếp. Những người trẻ tuổi thì lên các tuyến tàu điện ngầm để đến hội trường âm nhạc hoặc tham dự buổi chiếu thử của bộ phim đen trắng tại tòa nhà chọc trời cao trên năm mươi tầng sang trọng. Tuy nhiên, trên một con phố nọ lại có hai người đàn ông với phong thái hoàn toàn khác biệt. Họ đang đứng ở đài quan sát của tòa nhà West Port nằm ngay trung tâm Mitalio. Đài quan sát này nằm ở tầng bốn mươi bảy
[2], phục vụ khách tham quan. Lúc này đã quá giờ hoạt động và chỉ còn lại hai người. Người đàn ông có kiểu đầu quả nấm gào lên “Ya-hoo” khi nhìn thấy cảnh đêm của thành phố với từng dãy nhà cao tầng san sát nhau. Dù đang mặc bộ đồ vest đắt tiền, gương mặt với biểu cảm “ngố tàu” cùng mái tóc kiểu cây nấm khiến anh ta trông chẳng khác nào một gã làng nhàng, kém cỏi. Anh ta chính là điệp viên “Shirogumo”
[3]của Đế quốc Galgado. Đứng bên cạnh là một người đàn ông khác đang làm vẻ mặt khoan khoái. Sau câu hỏi “Hành động nào của con người giúp họ thể hiện được bản tính ‘người’ trong mình nhất?”, trong chốc lát bầu không khí rơi vào im lặng. Cuối cùng, anh ta cất giọng để đưa ra câu trả lời. “Đó là khi họ để lại di ngôn của mình. Tưởng tượng về thế giới sau khi chết đi, đúc kết những suy nghĩ của mình thành lời, là năng lực mà chỉ có sinh vật mang tên con người mới có được.” “Ha...mấy tòa nhà kia trông tuyệt quá xá.” “..Nè Nhện, cậu đang nghe tôi nói không vậy?” “Không phải, đây là lần đầu tiên tôi đến đây đấy. Thật là ganh tị, đại ca Murasaki-ari lúc nào cũng được ở đây...” Có thứ gì đó bay sượt qua má của Shiro-gumo. Một âm thanh xèo xèo vang lên, do phản ứng chậm, mái tóc đầy kiêu hãnh của Shiro-gumo cháy xém. Shiro-gumo ngồi phịch xuống nền nhà và hét lớn. “Đợi đã!! Đại ca
[4]định chích điện cho tôi chết luôn đấy hử?” “Cậu lúc nào cũng phản ứng theo kiểu hèn yếu vậy nhỉ.” Người đàn ông được gọi bằng tên “Murasaki-ari” nói trong khi vẫn nắm chặt cây súng chích điện. “Là lỗi của Nhện khi không nghe tôi nói. Lần thứ ba nữa là cậu xong đời đấy!” Ở người đàn ông toát lên vẻ gì đó ôn hòa. Gương mặt anh ta hiền lành đến độ khiến người khác nghĩ ngay rằng anh ta rất thích hợp với nghề giáo viên nhà trẻ hoặc nhân viên điều dưỡng. Khác với Shiro-gumo, anh ta trông hoàn hảo trong bộ vest được may hai hàng khuy
[5]màu xanh dương đậm, cùng chiếc mũ sành điệu đội trên đầu. Anh ta đưa đôi mắt hí như hai vạch kẻ liếc nhìn qua đám tóc mái dài phía trước. “Murasaki-ari”, anh ta cũng là một điệp viên của Đế quốc Galgado. Cũng giống như Shiro-gumo, anh ta đang hoạt động trong bóng tối ở khắp nơi trên thế giới, với tư cách là thành viên của đội điệp viên “Hebi”. “Ai kêu anh trai Murasaki-ari nói dài quá làm chi.” Shiro-gumo đứng phắt dậy, gương mặt làm như vô tội và dùng tay phủi quần áo. “Ừm, thôi được rồi, anh trai nè, chúng ta đang làm nhiệm vụ đấy.” “Nhiệm vụ? Hửm? Thì ra là mấy chuyện tầm thường đó à?” “Tại sao một điệp viên lại gọi nhiệm vụ của mình là chuyện tầm thường chứ?” “Vậy mà ta cứ nghĩ cậu đến để gặp vì nhớ anh mình đấy.” “Đương nhiên không rồi.” Shiro-gumo gãi đầu, đưa mắt qua cửa sổ và nhìn chăm chăm xuống tầng dưới. “Sang tháng sau, hội nghị kinh tế Tolfa sẽ được tổ chức trong vòng nửa năm tại tòa nhà West Port này đấy. Tên gọi nghe sang chảnh vậy thôi nhưng thực chất là cuộc tranh giành quyền lợi giữa các xí nghiệp và quan chức của phía Liên hiệp quốc. Các quốc gia thuộc Liên hiệp quốc sẽ thảo luận xem bằng cách nào nuốt sạch đại lục Tolfa vốn đang hỗn loạn sau đại chiến thế giới.” “Đến là buồn nôn nhỉ”, Murasaki-ari thì thầm. Đại lục Tolfa là khu vực được đặt dưới chế độ thực dân của các quốc gia tiên tiến. Ngày trước, Đế quốc Galgado cũng đã từng có trong tay thuộc địa ở nơi đây, nhưng do bại trận, họ buộc phải buông tay và giao lại cho Liên hiệp quốc. Đã mười năm trôi qua kể từ sau đại chiến nhưng các quốc gia của Liên hiệp quốc vẫn đang xâu xé và tranh giành nhau quyền kiểm soát đại lục Tolfa. Cũng vì thế, một hội nghị kéo dài xoay quanh quyền lợi được tổ chức, nhưng...lại bỏ qua các quốc gia của đại lục Tolfa. Murasaki-ari thở dài. “Vậy là cần ta thao túng hội nghị này để mang về lợi ích cho Đế quốc?” “Không. Chuyện đó tôi sẽ làm. Anh trai được yêu cầu làm một việc khác.” Shiro-gumo hướng ánh mắt, nhìn về phía Murasaki-ari. “Điệp viên trên khắp thế giới sẽ tụ họp lại tại hội nghị lần này. Đội ‘Lethias’ của CIM thuộc Liên bang Fend, đội ‘Tỉ muội Akaza’ và ‘Kagedane’ của Vương quốc Byumar đã xác định sẽ tham dự. Cơ quan tình báo ưu tú JJJ của Hợp chủng quốc Mouzaia chắc chắn cũng sẽ có mặt. Cần chú ý đến ‘Kirin’ và ‘Reiki’. Nhóm điệp viên ẩn danh ‘Ouka’ cũng sẽ không vắng mặt trong đại hội này đâu. Toàn là những ngôi sao sáng của các nước không đấy.” Shiro-gumo nhếch mép và nói tiếp. “...Hãy giết tất cả.” “Nghe phức tạp thật đấy.” Murasaki-ari dùng tay xoa xoa vào sau gáy. Đây là thời đại các điệp viên tung hoành khắp năm châu bốn bể. Liệu sẽ có bao nhiêu điệp viên tham gia vào một hội nghị được tổ chức dài hạn để quyết định xu hướng thế giới như thế này? Nếu bao gồm cả cơ quan tình báo của Hợp chủng quốc Mouzaia, con số có lẽ phải lên đến hàng ngàn. “Hãy giết ngay những kẻ trông chướng mắt” quả thật là một mệnh lệnh tàn khốc. “Tàn sát là điều gì đó thật tầm thường. Chẳng phải không giết chết mà thao túng mới chính là công việc thực sự của một điệp viên hay sao?” “Anh trai không giỏi lắm với mấy chuyện không phải giết chóc mà nhỉ?” “..............” “Giao cho anh nhé, ổn đúng chứ? Nghe nói gã ấy cũng sẽ đến đấy! Tên điệp viên nổi bật ‘Kagaribi’ của phòng Tình báo đối ngoại nước Cộng hòa Deen ấy.” “Ra vậy”, Murasaki-ari nói và gật đầu. Vậy là Cộng hòa - quốc gia đã cho Đế quốc Galgado nếm trải nhiều cay đắng cũng tham chiến. Đó chỉ là một quốc gia quê mùa lạc hậu không hơn không kém nhưng lại luôn có mặt trong các cục diện đón đầu xu hướng của thế giới. Trên hết, nơi đó lại còn sở hữu trong tay một gã được ví như quái vật với sức mạnh vô song - “Kagaribi”. Murasaki-ari mỉm cười và đung đưa cây súng chích điện đang cầm ở tay phải. “Oái”, Shiro-gumo kêu lên hốt hoảng và luống cuống tránh khỏi cú vung tay của đồng đội. “Tôi nói rồi mà! Anh không được vung súng chích điện lung tung như vậy!” “Cậu nói chuyện kiểu ra vẻ quá đấy. Lần thứ ba là xong đời nhé.” “...Không hề, tôi thấy mình nói bằng giọng bình thường mà.” “Đối với ta là ra vẻ đấy.” Murasaki-ari nắm chặt cây súng chích điện trong tay và vung vẩy trước mặt Shiro-gumo. “Không cần lo lắng...ở Mitalio này, ta là vua.” Murasaki-ari ngoái nhìn về phía Shiro-gumo đang làm gương mặt cứng đờ và mỉm cười. ◇◇◇ “Đã một tháng trôi qua kể từ lần nói chuyện ấy rồi nhỉ. Nhanh thật.” Murasaki-ari thở dài trong đại bản doanh của mình. Tại một quán bar chỉ phục vụ cho các hội viên. Đây là thế giới ngầm chỉ có một vài người ở Mitalio biết. Quầy bar khá nhỏ cùng ánh sáng mờ ảo khiến cho bầu không khí nơi đây thật tĩnh lặng. Murasaki-ari đưa lon cola lên miệng. Hắn ta không phải là fan hâm mộ của thức uống có cồn. Trong suốt một tháng, hắn cứ lặp lại đi lặp lại công việc ám sát. Hắn đã thủ tiêu bốn mươi tám điệp viên và cảnh sát chìm. Không một ai nhận ra được là do hắn ta đã động tay vào, cũng không một ai lần được theo dấu vết. Và ngày hôm nay, hắn lại nâng cao thêm được chiến tích của mình. “Tiểu thư, cô uống chút rượu gì nhé?” Murasaki-ari cất tiếng để bắt chuyện với [cô gái] đang ngồi bên cạnh. [Cô gái] rên rỉ một cách đau đớn để đáp lại. “A...a...ta xin lỗi”, Murasaki-ari cúi đầu. “Bụng cô đang bị thủng à. Ta xin lỗi vì đã không bày tỏ sự quan tâm đúng mực với một quý cô. Dù sao cũng xin hiểu cho, ta vẫn là người theo đuổi chủ nghĩa nữ quyền.” Gương mặt [cô gái] lộ vẻ đau đớn. Mồ hôi túa ra trên gương mặt, bên dưới mái tóc rối bù là ánh mắt đang nhìn hắn như thể tràn ngập thù hận. Từ bên cạnh sườn mà cô đang dùng tay để ép chặt bằng vẻ mặt đau đớn, máu cứ không ngừng tuôn ra. “Điệp viên của nước Cộng hòa Deen chứ gì? Trẻ hơn ta nghĩ đấy. Tên cô là gì?” “....................” “Hô hô, chán thật. Chẳng lẽ đến tên mà cũng không thể nói cho ta biết sao?” Đối phương chỉ phát ra được tiếng rên rỉ. Lắng nghe di ngôn của người sắp chết là sở thích của Murasaki-ari. Hắn ta chẳng mấy khi chỉ bắt mà không giết chết ai đó. Nhưng giết chết mà không hỏi được điều gì thì quả thật vô cùng phí phạm. “Hay là cô đang trông chờ sự giúp đỡ của ai đó?” “................” “Hắn là ‘Kagaribi’ chứ gì? À...à...các đồng đội thường gọi hắn là Klaus nhỉ? Ừm, tốt thôi mà. Ta sẵn sàng chống mắt lên chờ hắn đến.” “..................” “Vậy chúng ta cứ nói chuyện trong khi chờ hắn tới nhé. Hay chúng ta thử lật lại từng sự kiện dẫn tới thảm bại của các người trước ta nhé?” Murasaki-ari mỉm cười và nhìn [cô gái] vừa tóm được. “Và sau cùng...ta sẽ thử đoán tên của cô xem sao nhé.” Việc đoán tên như thể mò kim đáy bể, khó lòng trúng được. “Giờ thì nói về việc làm cách nào các người đến được đất nước này nhé”, Murasaki-ari nói. *(Còn nữa)*
[1]Các quán bar có truyền hình trực tiếp liên tục các chương trình thể thao.
[2]Cách đếm số tầng ở Việt Nam tùy theo vùng miền có khác nhau nhưng để tránh nhầm lẫn, đang dịch thống nhất với cách đếm của bản tiếng Nhật. Có nghĩa là tiếng Nhật là tầng 1 = tầng 1 trong tiếng Việt. (Không sử dụng cách đếm có tầng trệt).
[4]Nguyên văn đang dùng từ 兄貴 aniki là cách gọi tiền bối trong các băng nhóm xã hội đen
[5]Tiếng Anh: Double breasted suit