
| Thông Tin Chi Tiết | |
|---|---|
| Tên Nhà Cung Cấp | NXB Tổng Hợp TPHCM |
| Tác giả | an chi |
| NXB | NXB Tổng Hợp TPHCM |
| Năm XB | 2019 |
| Ngôn Ngữ | Tiếng Việt |
| Trọng lượng (gr) | |
| Kích Thước Bao Bì | 15 x 23 x 3.4 cm |
| Số trang | 664 |
Bạn đang đọc Sách bộ chuyện đông chuyện tây - tập 4 (tái bản 2019) được Tác giả an chi sáng tác, và xuất bản vào năm 2019 bởi nhà xuất bản NXB Tổng Hợp TPHCM.
Sách bộ chuyện đông chuyện tây - tập 4 (tái bản 2019) thuộc chủ đề Sách Trong Nước, Chính Trị - Pháp Lý - Triết Học, nằm trong chuyên mục Sách Trong Nước tại TuSach.vn.
Bạn có thể mua sách tại Shopee, Lazada, TiKi, Fahasa theo liên kết ở dưới để ủng hộ tác giả bạn nhé.
Ngoài ra bạn có thể Tải sách bộ chuyện đông chuyện tây - tập 4 (tái bản 2019) PDF tại đây:
Tôi nhận thấy rất nhiều độc giả, ngay khi có được số mới nhất của tạp chí Kiến thức ngày nay (hoặc mượn được), thường tìm đọc ngay mục “Chuyện Đông chuyện Tây” của An Chi. Dĩ nhiên, cũng có những người ưu tiên đọc các mục khác trước, ví dụ như những ai đang háo hức theo dõi phần tiếp theo của một câu chuyện đăng nhiều kỳ. Tuy nhiên, có thể khẳng định rằng sau đó, họ cũng sẽ tìm đến “Chuyện Đông chuyện Tây”.
Có một lần, khi tôi đi photocopy một bài viết mà tôi đồng tác giả với An Chi, người thợ máy photocopy ngạc nhiên hỏi tôi: “Thế ra anh quen cả cụ An Chi?”. Rõ ràng, nhiều người hình dung An Chi là một cụ già với mái tóc bạc phơ, trán hói, am hiểu sâu rộng, luôn đắm mình trong những đống sách cổ. Trong trí tưởng tượng của họ, An Chi gần như là một nhân vật huyền thoại, khó có thể tồn tại trong một thế giới còn nhiều điều giả dối, sách kém chất lượng và trí thức hời hợt.
An Chi (tên thật là Thiện Hoa, với bút danh Huệ Thiên được hình thành từ cách nói lái tên thật) thực tế chưa phải là một cụ già. Khi bắt đầu viết cho Kiến thức ngày nay vào năm 1990, anh mới chỉ bước qua tuổi năm mươi. Anh từng là học sinh của trường Chasseloup-Laubat ở Sài Gòn. Sau khi Hiệp định Genève được ký kết, anh quyết định chọn miền Bắc và đã kịp mua vé máy bay ra Hải Phòng trước khi hết hạn 300 ngày, mang theo thư giới thiệu của Đảng ủy Đặc khu (do anh tham gia đoàn thể học sinh kháng chiến ở Sài Gòn). Tuy nhiên, anh không sử dụng tờ giấy này, và có lẽ đó là một trong những nguyên nhân dẫn đến những khó khăn sau này của anh, bởi thời điểm đó vẫn còn những người (dù không nhiều) nghi ngờ về động cơ của những thanh niên có điều kiện lại chọn miền Bắc.
Sau khi tốt nghiệp trường Sư phạm Trung cấp Trung ương (Cầu Giấy, Hà Nội), anh được phân công dạy cấp hai ở Thái Bình. Nhưng chỉ sau sáu năm, anh bị đánh giá là có những tư tưởng không phù hợp và bị thôi việc. Không có nơi nương tựa, anh phải ở nhờ nhà một bác cấp dưỡng tốt bụng. Sau đó, anh xin được làm hợp đồng trong Trường Bồi dưỡng cán bộ giáo viên của tỉnh, đảm nhận việc mua than củi, gạo muối cho trường, cho đến khi được Bộ Nội vụ triệu tập lên Hòa Bình để học lớp chính trị của Trường 20-7 “dành cho cán bộ miền Nam vì lý do này hay lý do khác không còn trong biên chế nhà nước”. Sau đó, anh trở về Hà Nội học nghề thợ nguội và thợ tiện tại Nhà máy xe đạp Thống Nhất, rồi phụ trách bổ túc văn hóa tại nhà máy. Từ năm 1972, anh được chuyển đến Trường Học sinh miền Nam số 8 ở Tam Đảo (Vĩnh Phú). Khi miền Nam giải phóng, anh được chuyển vào Sở Giáo dục Thành phố Hồ Chí Minh rồi Phòng Giáo dục Quận 1, đảm nhận nhiều công tác khác nhau. Đến năm 1984, anh xin về hưu non để dành toàn bộ thời gian cho việc đọc sách và nghiên cứu những vấn đề mà anh đã quan tâm từ hai mươi năm trước, kể từ khi anh bị thôi việc.
An Chi luôn ấp ủ một lòng biết ơn sâu sắc đối với những người lãnh đạo đã thôi việc anh, bởi nhờ đó mà anh có cơ hội theo đuổi ước mơ lớn nhất của đời mình: học tập, học hỏi thực sự, học để tích lũy kiến thức và trở thành người có ích, chứ không phải để đạt được những bằng cấp hay danh hiệu.
Từ khi được giải phóng khỏi công việc giảng dạy, anh dành toàn bộ thời gian không phải lo toan việc mua than củi hay gạo muối để lao vào học tập, không ngừng tìm kiếm kiến thức về những lĩnh vực mà anh luôn khao khát. Ban đầu, anh tìm được một cuốn Thượng của bộ Từ hải và một cuốn từ điển chữ Hán dành cho học sinh của nhóm Phương Nghị. Từ đó trở đi, suốt gần 30 năm, anh không ngừng tìm kiếm sách vở để học hỏi về các khoa học xã hội và nhân văn, dù là trong khi làm thợ nguội, tham gia học tập chính trị hay đảm nhận công việc hành chính, anh đều tập trung toàn bộ tâm trí cho việc học. Và cũng như một quy luật, càng học, anh càng nhận ra sự hạn hẹp của kiến thức mình, nên anh chỉ thực sự cảm thấy được sống sau khi về hưu non và được ngồi suốt ngày bên bàn viết, giữa hàng ngàn cuốn sách quý mà anh đã tích lũy được trong suốt những năm tháng qua.
Từ khi Ban biên tập Tạp chí Kiến thức ngày nay giao cho An Chi phụ trách chuyên mục Chuyện Đông chuyện Tây, anh đã dành nhiều thời gian để trả lời những thắc mắc của độc giả về chữ nghĩa và tri thức nói chung. Anh nhận thấy đây là một công việc có ý nghĩa, mặc dù nó có thể làm giảm bớt thời gian dành cho những vấn đề mà anh chuyên tâm nghiên cứu từ lâu, đặc biệt là những vấn đề liên quan đến lịch sử tiếng Việt. Và dù anh biết rằng không ai có thể tự cho mình là một “nhà bách khoa” biết tất cả mọi thứ, nhưng những câu trả lời của anh trên tạp chí đã làm hài lòng phần lớn độc giả, bởi chúng đều là kết quả của quá trình nghiên cứu nghiêm túc và tinh thần trách nhiệm cao đối với khoa học và những người đã tin tưởng anh.
Thêm vào đó, lời văn của anh trong sáng, mạch lạc, đôi khi dí dỏm một cách tinh tế và sâu sắc, khiến việc đọc bài viết của anh trở thành một thú vui thanh cao.
Dĩ nhiên, tôi không dám khẳng định An Chi luôn đúng. Sai lầm là bản chất của con người. Anh không phải lúc nào cũng tìm được câu trả lời tối ưu có thể làm hài lòng những chuyên gia khó tính. Nhưng tôi tin chắc rằng một người đọc trung bình như tôi, khi đọc xong một đoạn giải đáp của An Chi, ít nhất cũng sẽ học được điều gì đó bổ ích, và đó là điều quan trọng nhất mà một tạp chí dành cho độc giả rộng rãi như Kiến thức ngày nay có thể mang lại.
Những bài trả lời ngắn gọn của An Chi đôi khi hé lộ những tia sáng của một tài năng thực thụ. Những ý kiến của anh về nguồn gốc Hán Việt của các yếu tố trong địa danh như Kẻ Sặt, Kẻ Noi (dựa trên chữ Giới 界); về nguồn gốc Hán Việt của chữ chiềng (dựa trên chữ Trình 呈); việc anh sửa chữa những sai sót quan trọng trong Từ điển Bách khoa Việt Nam về quốc hiệu Đại Nam; sự sai lệch trong cách dùng cụm từ “sau Công nguyên” và nhiều vấn đề khác, đều được anh chứng minh và trình bày một cách thuyết phục, khiến ngay cả các chuyên gia cũng phải đồng ý.
Nhiều bài giải đáp của An Chi mở ra những luận điểm khoa học quan trọng và thú vị, khiến người đọc phải tự hỏi tại sao chúng không được trình bày thành những chuyên luận. Chúng ta hãy kiên nhẫn chờ đợi. Những người như An Chi thường rất khắt khe với bản thân. Rồi sẽ đến ngày những chuyên luận ấy đủ chín muồi để tác giả cảm thấy có thể đóng góp vào nền khoa học nhân văn của đất nước. Nhưng dù chỉ có những tập Chuyện Đông chuyện Tây, tôi cũng đã học được rất nhiều từ anh. Và hơn thế nữa, cuộc đời của An Chi chính là một tấm gương sáng về ý chí vượt qua mọi khó khăn để đạt đến đỉnh cao của tri thức.
Cao Xuân Hạo
```Có lẽ nhiều độc giả của tạp chíKiến thức ngày nay, hễ có số mới là lập tức tìm đến mục “Chuyện Đông chuyện Tây” của An Chi. Dù có thể ưu tiên đọc các kỳ truyện đang dang dở, nhưng sau đó, mục “Chuyện Đông chuyện Tây” luôn là điểm đến không thể bỏ qua.
Có một câu chuyện thú vị kể rằng, khi đi photocopy một bài viết đồng tác giả với An Chi, người thợ đứng máy đã ngạc nhiên hỏi: “Thế ra chú quen cả đến cụ An Chi?”. Điều này cho thấy, nhiều người hình dung An Chi là một cụ già thông thái, uyên bác, đắm mình trong những cuốn sách cổ. Trong trí tưởng tượng của họ, An Chi gần như là một nhân vật huyền thoại, khó có thể tìm thấy trong cuộc sống hiện thực.
Thực tế, An Chi (tên thật Thiện Hoa, Huệ Thiên là bút danh khác) không phải là một cụ già. Khi bắt đầu viết choKiến thức ngày nayvào năm 1990, ông mới chỉ hơn 50 tuổi. Ông từng là học sinh trường Chasseloup-Laubat ở Sài Gòn, và đã lựa chọn con đường vào miền Bắc sau Hiệp định Genève. Dù có thư giới thiệu từ Đảng ủy Đặc khu, ông lại không sử dụng nó, và có lẽ đây là một trong những nguyên nhân dẫn đến những khó khăn sau này. Bởi thời điểm đó, không phải ai cũng tin rằng một người có điều kiện lại tự nguyện chọn miền Bắc nếu không có mục đích khác.
Sau khi tốt nghiệp trường Sư phạm Trung cấp Trung ương, An Chi đi dạy cấp hai ở Thái Bình. Tuy nhiên, chỉ sau sáu năm, ông bị “thải hồi” vì những tư tưởng được cho là “lệch lạc”. Không có nơi nương tựa, ông phải ở nhờ nhà một bác cấp dưỡng tốt bụng. Sau đó, ông xin được làm hợp đồng trong Trường Bồi dưỡng cán bộ giáo viên của tỉnh, làm công việc mua than củi, gạo muối. Cuối cùng, ông được Bộ Nội vụ triệu tập lên Hòa Bình học lớp chính trị dành cho cán bộ miền Nam không còn trong biên chế nhà nước. Sau đó, ông trở về Hà Nội học nghề thợ nguội, thợ tiện tại Nhà máy xe đạp Thống Nhất và phụ trách bổ túc văn hóa tại đây. Từ năm 1972, ông được chuyển đến Trường Học sinh miền Nam số 8 ở Tam Đảo (Vĩnh Phú). Khi miền Nam giải phóng, ông được chuyển vào Sở Giáo dục Thành phố Hồ Chí Minh rồi Phòng Giáo dục Quận 1, làm nhiều công tác khác nhau. Đến năm 1984, ông xin về hưu non để dành trọn thời gian cho việc đọc sách và nghiên cứu.
An Chi luôn trân trọng những người lãnh đạo đã “thải hồi” ông, bởi chính điều đó đã mở ra cơ hội để ông theo đuổi ước mơ lớn nhất của đời mình: học tập thực sự, học để biết, để trở thành người có ích. Sau khi rời bỏ công việc giảng dạy, ông dành toàn bộ thời gian cho việc học, không ngừng tìm kiếm kiến thức từ các lĩnh vực khoa học xã hội và nhân văn, dù là khi làm thợ nguội, đi học tập chính trị hay làm việc hành chính.
Càng học, ông càng nhận ra sự hạn hẹp của kiến thức mình, và chỉ thực sự cảm thấy được sống khi về hưu non và được ngồi bên bàn viết, giữa những ngàn pho sách quý mà ông đã tích lũy trong nhiều năm.
Khi Ban biên tậpTạp chí Kiến thức ngày naygiao cho An Chi phụ trách chuyên mục “Chuyện Đông chuyện Tây”, ông đã dành nhiều thời gian để trả lời những thắc mắc của độc giả về chữ nghĩa và tri thức. Ông nhận thức đây là một công việc có ích, dù nó có thể làm ông sao nhãng những vấn đề nghiên cứu lâu năm, đặc biệt là về lịch sử tiếng Việt. Dù không tự nhận mình là “nhà bách khoa”, những câu trả lời của ông luôn được đánh giá cao nhờ quá trình tra cứu nghiêm túc, tinh thần trách nhiệm với khoa học và sự tin cậy của độc giả. Hơn nữa, lời văn trong sáng, đĩnh đạc, đôi khi dí dỏm, đã làm cho việc đọc trở thành một thú vui thanh tao.
Dĩ nhiên, không thể khẳng định An Chi luôn đúng. Nhưng một người đọc trung bình như chúng ta, sau khi đọc một đoạn giải đáp của ông, ít nhất cũng sẽ học được điều gì đó bổ ích. Những ý kiến của An Chi về gốc Hán của các địa danh, về chữ chiềng, hay những cải chính quan trọng trong Từ điển Bách khoa Việt Nam, đều được trình bày đủ sức thuyết phục, thậm chí khiến các chuyên gia cũng phải đồng tình.
Nhiều bài giải đáp của An Chi hé lộ những luận điểm khoa học quan trọng và thú vị, khiến người đọc tự hỏi tại sao chúng không được trình bày thành những chuyên luận. Nhưng có lẽ, những người như An Chi luôn rất khắt khe với bản thân. Rồi sẽ có ngày những chuyên luận ấy đủ chín muồi để đóng góp vào nền khoa học nhân văn của đất nước.
Dù chỉ có những tập “Chuyện Đông chuyện Tây”, tôi cũng đã học được rất nhiều từ An Chi. Và quan trọng hơn, cuộc đời của ông là một tấm gương sáng về ý chí vượt qua mọi gian truân để đạt đến đỉnh cao của tri thức.
Cao Xuân Hạo
Tải sách PDF tại TuSach.vn mang đến trải nghiệm tiện lợi và nhanh chóng cho người yêu sách. Với kho sách đa dạng từ sách văn học, sách kinh tế, đến sách học ngoại ngữ, bạn có thể dễ dàng tìm và tải sách miễn phí với chất lượng cao. TuSach.vn cung cấp định dạng sách PDF rõ nét, tương thích nhiều thiết bị, giúp bạn tiếp cận tri thức mọi lúc, mọi nơi. Hãy khám phá kho sách phong phú ngay hôm nay!
Sách kỹ năng sống, Sách nuôi dạy con, Sách tiểu sử hồi ký, Sách nữ công gia chánh, Sách học tiếng hàn, Sách thiếu nhi, tài liệu học tập