YuiSách giao đóng gói kỉ không bị df, nguyên seal, mình cứ nghĩ không có seal cơ, đặt 2 ngày đã giao tới rồi
ChaengieGiao hàng nhanh, thứ 6 đặt mà thứ 7 đã có rồi. Bọc rất kĩ càng, hàng nguyên seal, ở ngoài bọc thêm chống xốp nữa. Anh shipper thân thiện. Tin tưởng fahasa
Kiều Diễm"Bến xe" hay những cuốn sách khác của Thương Thái Vi đều rất đáng đọc, không chỉ nhờ cốt truyện xúc động, mà còn vì những triết lí, ẩn ý thấm thía của tác giả, về người về đời. Khép sách lại mà cảm giác như vừa đi qua một kiếp nhân sinh. "Bến xe" - nơi người đợi chờ, đến và đi, chia ly và hội ngộ. Đã chứng kiến nhiều cái chết trong ngôn tình, nhưng chưa cái chết nào ăn sâu vào nỗi nhớ, khiến tôi day dứt như ở cuốn sách này. Một người thầy mù khép mình trong bóng tối nhiều năm, bên tai là những lời xì xào bàn tán, danh dự bị chà đạp, tình yêu phải kìm nén. Bao lần ngây ngốc chờ đợi, kết cục ra đi đau đớn quạnh quẽ. "Tôi chết đi vì sự ra đời" - thầy đã chọn cho mình cách thức cực đoan nhất để bảo vệ tương lai một cô gái. Nhưng ám ảnh tôi nhất không phải cái chết, mà là sự chờ đợi. Sự chờ đợi của người mù rất đáng sợ, cũng như người đi trong đêm tối kín mít thăm thẳm. Tôi không cách nào quên được, không cách nào nguôi xúc động khi nhớ tới hình ảnh "bức tượng đá" giữa đêm giá rét ở bến xe. Một tình ca buồn da diết, nhưng nếu nghĩ tích cực hơn, biết đâu là một nỗi buồn đẹp. Cái chết là sự giải thoát, là điểm bắt đầu của sự sống mới. Dù người ra đi, nhưng không bao giờ bị quên lãng. Thương Thái Vi viết ngôn tình mà chắt ra cả tiếng thở dài của thế gian, nỗi bồi hồi của thời gian, và đong cả chất thơ, màu nắng ấm lên mỗi trang viết. "Bến xe" quá cảm xúc, khiến tôi vừa đau đáu day dứt, lại thanh thản nhẹ nhàng. Tôi đã đọc từ lâu, đọc lại nhiều, nhưng đến hôm nay lật sách lần nữa vẫn có những chi tiết chỉ mới chợt hiểu. Càng ngẫm càng thấy tác giả sao mà tinh tế. Đau thương và hạnh phúc, nuối tiếc và hy vọng, hồi ức và tương lai, tầm thường với thanh cao, một đời tuyệt đẹp hay một kiếp ngang trái - xen kẽ nối tiếp trong "Bến xe".
Daisy Trong số những tác phẩm ngôn tình bi thương nhất, mình đặc biệt ấn tượng với Bến xe, tác phẩm đỉnh cao của cây bút Thương Thái Vi. Chuyện tình cảm thầy trò xưa nay vốn không được thế gian đón nhận nồng nhiệt, nhưng một khi đã nên văn nên hoạ đều chạm đến tâm can mỗi người. Giọng văn khá nhẹ nhàng, diễn biến truyện chầm chậm đủ để lách sâu vào tâm ý nhân vật, nhà văn đã làm toát lên đủ bi ai trong truyện tình của thầy giáo Chương Ngọc và Liễu Địch. Mình đã khóc và ám ảnh về cốt truyện này rất nhiều. Bản tái bảm lần này mình cũng ưng hơn trước kia nhiều. Fahasa luôn có những sản phẩm và cách phục vụ khách hàng rất chu đáo. Mình sẽ tiêap tục ủng hộ fahasa.
Han LinhLâu lắm rồi tôi không chạm tay vào ngôn tình. Cũng đã thật lâu, không chấn động vì một câu chuyện ngôn tình!
Không biết phải dùng từ nào để diễn tả tâm trạng mình ngoài “chấn động” và “cảm động” cả.
Tựa như những chuyến xe buýt tôi vẫn hay đi về, vụt qua từng trạm, từng tạm, mang theo từng dòng cảm xúc.
Liễu Địch.
Chương Ngọc. Chương Hải Thiên.
Về sự thuần khiết của hoa nhài, về sự chống chọi nặng nề cùng bóng tối, về một tình yêu thật khó tin đến khắt cốt.
Về câu nói của một người lạnh lùng, xua đi nỗ sợ ngày mưa cho một cô gái. “ Thế gian có quá nhiều chuyện bất bình, ông trời thỉnh thoảng cũng không vừa mắt”. Từng trang từng trang, như mang bạn ném lên cả một rừng cảm xúc, sau cùng bạn cũng phải như Liễu Địch, không dám oán trách số mệnh nhưng lại không khỏi oán than số mệnh. Vì sao, vì sao lại không cho tình cảm của bọn họ một cơ hội?
Cuộc sống là những chuổi bất ngờ, ập đến là họa hay phúc cũng không ai bấm tay đoán trước được. Nó thách thức sự kiên trì, đọ sức chiến đấu, để cuối cùng, mục đích chính là hạ gục bạn!
Nhưng thầy Chương Ngọc không dễ dàng đầu hàng nó như vậy. Cũng như đôi mắt Chương Hải Thiên rực sáng trong vụ hỏa hoạn năm nào. “ Thầy ấy thà làm một người thất bại oanh liệt, chứ không muốn làm kẻ hèn nhát nằm phủ phục dưới chân vận mệnh, tỏ vẻ đáng thương.” Còn có cái nào khắc nghiệt hơn cả cuộc sống này nữa, miệng đời rồi lòng người. thì sao! “ Trên thế gian này, nếu mỗi câu hỏi “ tại sao” đều có đáp án thì cuộc sống sẽ đơn giản rất nhiều. Nhưng xã hội phức tạp, cuộc sống phức rạp, nhân sinh cũng phức tạp. Một khi đã phức tạp, sẽ tồn tại sự tàn nhẫn và độc ác.” Để khi thầy dùng cả sinh mạng bảo vệ lấy một người, bảo vệ lấy tình yêu thuần kiết như chậu hoa nhài lặng yên trong nắng. Người ta mới thôi cái ý nghĩ xấu xa của mình. “ Bởi trong hiện thực cuộc sống, con người không dễ thông cảm cho người sống, mà dễ thông cảm cho người chết. Con người thường nhớ tới khuyết điểm của người sống. Một khi người đó chết đi, con người sẽ dễ nhớ đến ưu điểm của họ. ….
Chỉ là khi mỗi sinh mệnh sống tìm cách bảo vệ danh dự, càng nghiệm chứng một cách sâu sắc sự tàn khốc của xã hội.”
hà thanh Người ta cho rằng ngôn tình là sự hạnh phúc ngọt ngào khiến bất cứ ai cũng phải chìm đằm trong nó. Nhưng nếu bạn là dân ngôn chắc hẳn sẽ biết đến ” Bến xe ” – một câu chuyện tình buồn chạm đến rung cảm người đọc. ” Bến xe ” không phải câu chuyện được xây dựng lên từ những nhân vật quá hoàn hảo nhưng họ đều mang trong mình phẩm chất riêng biệt khiến mọi người phải kính nể. Thầy Chương là một người trẻ tuổi, tài năng hiểu biết rộng vô cùng nhưng đôi mắt của thầy không còn lành lặn. Còn Liễu Địch là một người học sinh xuất sắc, tính kiên quyết, luôn giúp đỡ thầy Chương trong cuộc sống. Dần rồi cả hai nảy sinh một thứ tình cảm nhẹ nhàng, trong sáng. Tiếc thay thứ tình cảm trong sáng, tươi đẹp ấy lại bị miệng đời chà đạp. Dĩ nhiên thầy Chương không thể khoanh tay để Liễu Địch chịu mọi hậu quả. Mình rất ngưỡng mộ tài năng, tính cách cao quý của thầy Chương. Sự ra đi để bảo vệ danh dự trong sạch cho Liễu Địch khiến mình đã khóc rất nhiều. Một cuốn ngôn tình không dày nhưng rất xứng đáng 5 sao về nội dung.
Minh MinhMột quyển sách cực kỳ hay. Câu chuyện tình yêu của Chương Ngọc và Liễu Địch thật đẹp, thuần khiết như nhân cách con người của họ vậy. Cách yêu và định nghĩa về tình yêu của họ đã làm thay đổi suy nghĩ của nhiều người, mình tin là vậy. Không cần lời lẽ hoa mỹ, những tình cảm mà Chương Ngọc dành cho Liễu Địch nhẹ nhàng, chân thành. Đó là tình yêu xây dựng trên nền tảng của sự tin tưởng, hi sinh hơn bất cứ điều gì. Hình ảnh bến xe, hàng cây đinh hương, dương liễu, chậu hoa nhài, sân trường, lớp học,... mọi thứ đều ẩn chứa sâu sắc tình cảm của hai người, tượng trưng cho tình yêu bền bĩ của họ. Nếu có kiếp sau chỉ mong hai người có thể ở bên nhau đến trọn đời, bù đắp cho họ những điều mà ở kiếp này họ chưa thể có được. Lời hứa của Chương Ngọc sẽ sống mãi trong lòng Liễu Địch. Hi vọng kiếp này Liễu Địch có thể sống một cuộc đời tươi đẹp như ước nguyện của thầy Chương. Và lần này tái bản đã có thêm bookmark và bìa cũng đẹp hơn hẳn.
Khương TrangThật sự quyển bến xe là quyển tâm đắc câu chuyện bi đát làm nhức nhói từng cơn từ đầu đến cuối. Chấp nhận là tọc mạch trong mắt mọi người nhưng lại dùng cả sinh mạng để bảo vệ cây hoa nhài bé nhỏ. Câu nói tôi tâm đắc nhất "Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này, chỉ là danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu có kiếp sau tối có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này... đợi em"
Văn Hương"Bến xe" là một cuốn truyện ngôn tình hay và rất cảm động nói về là mối tình thầy trò trắc trở của anh thầy giáo trẻ khiếm thị Chương Ngọc và cô học trò Liễu Địch. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như những lời bàn tán, chê bai, chỉ trích của thiên hạ đã khiến cho anh chàng Chương Ngọc rơi vào bế tắc tuyệt vọng và để bảo vệ danh dự cho người con gái mà mình yêu thương nên anh lựa chọn cái chết để kết thúc mọi chuyện. Kể từ đó về sau, trong trong trái tim của Liễu Địch luôn ẩn chứa một vết thương lớn chữa mãi mà không thể lành được. Chính vì tình yêu cao quý của anh, đã khiến cô có động lực để tiếp tục vực dậy và sống tốt như những gì mà Chương Ngọc đã từng mong muốn. Cô luôn tin rằng, dù ở đâu thì anh vẫn luôn theo dõi và bảo vệ cho cô như lời anh đã từng nói: "Liễu Địch, nếu có kiếp sau, tôi sẽ ở bến xe này chờ em". Quả là một bộ truyện ngôn tình hay mà chúng ta nên đọc qua.
ThuVăn án: "Bến xe" kể về cuộc sống của cô học trò cấp 3-Liễu Địch và thầy giáo dạy văn- Chương Ngọc. Cô từ nhỏ đã có khả năng cảm thụ văn học thiên bẩm, còn thầy giáo là người khiếm thị nhưng rất tài hoa!!! Họ gặp nhau trong 1 tiết dạy ngữ văn và sau 1 vài sự việc, Liễu Địch cảm thấy s.ù.n.g b.á.i tư tưởng, nhân cách của thầy. Chương Ngọc vốn rất tự cao, thầy không nhận sự giúp đỡ của bất cứ ai, càng không muốn ai thương hại mình. Tuy nhiên, thầy đã đồng ý để Liễu Địch làm trợ lí cho thầy vì cô coi đó là bổn phận của học trò chứ không xuất phát từ sự thương hại. Những bài giảng của thầy giúp cô cảm nhận được lí tưởng sống cao đẹp. Một lần được giáo viên chủ nhiệm đề nghị lấy hành động chăm sóc thầy Chương của Liễu Địch làm câu chuyện giúp cô có thể được tuyển thẳng vào đại học, cô đã thẳng thừng từ chối. Dưới sự dẫn dắt của thầy, Liễu Địch đã trúng tuyển vào khoa Trung văn của Bắc Đại-nơi cô say mê tiếp thu tri thức, khám phá, mơ ước, khát khao và phấn đấu
Hai thầy trò khác nhau về thế cách, nhưng họ tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn. Tình cảm của họ không chỉ đơn thuần là tình thầy trò, mà ở đó còn nhen nhóm 1 tình yêu âm thầm, bền bỉ. Cuối cùng, thầy Chương đã quyết định ra đi, chỉ để lại lời nhắn:
"Thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này chỉ là danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi.
....thế nhưng, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này..đợi em"
Cảm nhận: Cô giáo mình từng nói rằng những tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc HIỆN TẠI ra đời phần nhiều chỉ để phục vụ thị hiếu mang tính nhất thời của độc giả, hiếm có tác phẩm nào thực sự đủ để tồn tại cùng thời gian, và chính mình cũng cảm thấy như vậy! Hầu hết mình đều chỉ đọc 1-2 lần, để nói giúp ích cho bản thân mình thì thực sự chưa thấy có tác phẩm nào. NHƯNG "Bến xe" thì khác!!!!!!!
Sau mỗi lần đọc mình đều thấy có gì đó trống rỗng, chưa đủ. Mình nghĩ nếu thực sự mong muốn 1 tiểu thuyết "ngược" hơn thì mình hoàn toàn có thể tìm đọc nhiều tác phẩm khác, nhưng không hiểu vì sao "Bến xe" vẫn luôn khiến mình day dứt. Mỗi lần như vậy là 1 lần mình đọc lại và sau đó thì thực sự hiểu ra nhiều điều. Tác phẩm này,thực sự đáng suy ngẫm bởi nó không chỉ dừng lại ở tâm tư của nhân vật mà còn có những ý kiến rất "sắc":
-Ngữ văn là môn bồi dưỡng học sinh có cảm giác với ngôn từ và con chữ. Nếu biến nó trở thành tiết học mổ xẻ nội dung và giáo dục tư tưởng, chi bằng ở bên dưới các em lén lút đọc tiểu thuyết còn hơn
-Danh dự là gì?Nói trắng ra, danh dự chính là cách nhìn của người khác về bạn. Bạn có danh dự hay không không phải vấn đề bản thân bạn có trong sạch hay không, mà là vấn đề người khác có thừa nhận bạn hay không. Vì vậy, từ xưa đến nay, rất nhiều người dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch và bảo vệ danh dự của bản thân. Cách này tuy tiêu cực nhưng cũng rất hữu hiệu. Bởi trong hiện thực cuộc sống, con người không dễ thông cảm cho người sống mà dễ thông cảm cho người chết. Con người thường nhớ tới khuyết điểm của người sống. Một khi người đó chết đi, con người sẽ dễ nhớ đến ưu điểm của họ. Vì vậy, dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch, tuy phải bỏ cả mạng sống, nhưng phần lớn có thể đạt được mục đích. Chỉ là, khi mỗi sinh mệnh sống tìm cách bảo vệ danh dự, càng nghiệm chứng một cách sâu sắc sự tàn khốc của xã hội.
Xét đến cùng, mỗi lần đọc xong "Bến xe" là 1 lần mình phải ngẫm nghĩ, dư âm của nó không chỉ khiến mình xót xa mà còn giúp mình hiểu nhiều về đời sống để biết điều chỉnh bản thân, biết sống có niềm kiêu hãnh, tự tôn, biết theo đuổi đam mê đến tận cùng,... Tác giả đã xây dựng tình cảm của họ tuy trái với luân thường đạo lí,tuy bi thương, nhưng cũng rất cao thượng. Mối quan hệ ấy, dù sớm hay muộn, dù muốn hay không muốn cũng sẽ bị xã hội và những định kiến vùi dập. Vậy nên, kết thúc là cách tốt nhất cho cả 2 người. Thầy Chương đã ra đi, nhưng tâm hồn thầy và cô học trò nhỏ đã hòa quyện với nhau, Liễu Địch sẽ sống cho cả phần đời còn lại của thầy. Sự nghiệp văn chương của thầy chưa hoàn thành, cô sẽ viết thay thầy, con đường thầy chưa đi hết, cô sẽ tiến bước thay thầy, huy hoàng thầy chưa kịp tạo ra, cô sẽ tạo ra giúp thầy. Có lẽ vì thế mà mình nghĩ ngay cả ai không thích đọc truyện ngược cũng nên đọc qua 1 lần, vì nó thực sự ý nghĩa mà nếu chỉ tóm gọn trong 1 bài viết này của mình thì thực sự không thể hết được!!!!!!!!!
"Bến xe"- nơi ghi dấu những kỉ niệm đẹp nhất, nơi minh chứng cho tình cảm đẹp đẽ nảy nở, nhưng buồn thay cũng là nơi ra đi của một con người
Thu CúcBến xe là một cuốn sách kể về câu chuyện giữa cô gái tên là Liễu Địch một cô gái có tài danh là tài năng thiên bẩm về văn khi còn rất bé và thầy giáo Chương Ngọc bị khiếm khuyết về mắt nhưng lại là một người vô cùng tài năng
Liễu Địch xuất hiện như một ánh sáng duy xuất hiện qua cuộc đời thầy. Thầy là một người khá tự ti và cố chấp nên không mong muốn sự giúp đỡ của ai cả nhưng Liễu Địch lại là một cô bé khá là cố chấp mặc kệ sự từ chối của thầy mà đưa thầy về văn phòng. Kể từ hôm đó Liễu Địch luôn cùng thầy chấm bài cho các bạn học sinh và cùng ra Bến xe bus đón xe cùng với thầy
Chương Ngọc ra đề kể về người thầy của tôi nhưng không cho phép bất kì ai tả mình nếu ai tả mình sẽ bị điểm 0 luôn bài đó. Mặc dù biết vậy nhưng Liễu Địch vẫn viết về thầy. Giờ chấm văn hôm đó Liễu Địch lấy hết can đảm mãi mới dám đọc bài văn của mình để thầy chấm nhưng mới đọc lại thì thầy không cho đọc nữa và kêu bài văn 0 điểm nhưng Liễu Địch vẫn cứ đọc và sau đó biết là bài văn của Liễu Địch nên thầy cho phép đọc hết và cũng ngày hôm đó mà thầy đã kể hết toàn bộ do một vụ hỏa hoạn vì cứu mà dã cướp đi đôi mắt sáng và cũng mất cả bố và mẹ
Đến khi cô lên lớp 12 thì nhà trường muốn đổi giáo viên thay thế thầy Chương dạy nhưng học sinh không đồng ý. Buổi ddi chơi cùng với bạn bè do quá đà nên cô mất quên mất giờ đi đón thầy Chương và dắt thầy ra bến xe. Cô đi tìm thấy khắp nơi và khi ra đến bến xe thì vẫn thấy thầy đang ở bên xe đợi mình. Và cuối cùng thì cùng đến kì thi quan trọng nhất nó quyết định tương lai và rồi đến ngày biết kết quả thì không ngoài dự đoán Liễu Địch gần như được điểm tối đa môn Văn, nhưng cô lên không có tên trong danh sách trúng tuyển do bài văn của cô quá xuất sắc nên mọi người nghi ngờ. Nhưng cuối cùng cô cũng được cầm trên tay giấy báo trúng tuyển trường mình vẫn hằng mong ước nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ không còn nhiều thời gian bên thầy Chương nữa
Trước hôm lên Bắc kinh đi học thì Liễu Địch có đến nhà thầy Chương chơi và ngày hôm đó cũng là ngày thầy bày tỏ tình cảm với cô qua những ca khúc mà thầy đàn. Ngày tiễn Liễu Địch lên xe thầy ước mình có đôi mắt sáng lúc nào để có thể nhìn cô dù có thê đánh đổi tất cả cũng được
Liễu Địch đã đi Bắc Kinh và đến nhà thầy Tô sinh sống và cùng từ đó cô hâm mộ người con trai tên là Hải Thiên và cô đã quên đi thầy Chương Ngọc lúc nào không hay. Một hôm cô đi dạo qua khuân viên Bắc Kinh thì thấy cảnh vật vừa lạ vừa quen thì cô mới sực nhớ đến thầy và cô đã gọi cho thầy nói cô rất nhớ thầy nhưng cô không hề nhận được lại một câu trả lời mà chỉ nghe được tiếng thở dồn dập và tiếng cười của mọi người. Cô quyết tâm xin thầy Tô trở về nhưng không kịp vé xe thì ngày hôm sau cô nghe tin thầy Chương đã ra đi trong một vụ tai nạn giao thông
Khi cô về trường thì chỉ còn lại những cảnh vật quen thuộc nhưng bóng dáng thầy thì không thấy nữa. Có một bạn học sinh đã kể cho cô toàn bộ sự việc sau khi cô đọc ĐH thì thầy luôn phải đối mặt rất nhiều sự chỉ trích từ phía mọi người những lời đồn là thầy dụ dỗ học sinh của mình, làm những trò bẩn thỉu. Chính người thầy đã cứu trong vụ hỏa hoạn năm xưa cũng là người nói thầy câu ấy
Quay lại bến xe cũ năm xưa chỉ còn lại cảnh vật không thay đổi cùng với câu nói đã bị thầy đốt đi và còn lại câu " Liễu Địch, thứ mà tôi có thể cho em trong cuộc đời này , chỉ có danh dự trong sạch và tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này.. đợi em''
Mình không thể diễn tả hết những cái hay của cuốn sách này cho các bạn được nhưng mình cảm thấy cuốn sách này là một cuốn sách khá đáng đọc, nó đã lấy đi khá là nhiều nước mắt của mình vì chắc mình cũng không dám đọc thêm lần nào nữa mất. Mình luôn tự hỏi nếu Liễu Địch không tỏ tình với thầy thì thầy có chọn cái chết để chứng minh tình yêu trong sạch của hai người không nhỉ? Mình rất mong là kiếp sau hai người có thể gặp nhau và cùng nhau sống vui vẻ và hạnh phúc
Thi ThiCâu chuyện Bến Xe của Thương Thái Vi có lẽ là câu chuyện để lại cho mình nhiều ấn tượng sâu sắc về nó . Đây có lẽ là một trong những câu chuyện về tình thầy_ trò buồn nhất mà mình đã từng đọc. Tuy không có cái kết trọn vẹn như truyện Em là học trò của anh thì sao? Hay cuốn Ký ức độc quyền nhưng Bến Xe vẫn để lại dư âm trong lòng người đọc nó. Và khi biết cuốn này được tái bản mình đã không chừng chờ mà mua ngay. Bìa tái bản lần này được thiết kề rất đẹp, chất lượng cũng hơn hẳn bìa trước nên mình rất thích. Fahasa đúng là không làm mình phải thất vọng từ việc Giao hàng cũng nhanh, sách được đóng gói vô cùng chắc chắn, nhân viên giao hàng rất thân thiện, dễ thương
Bảo TrâmBước vào thế giới của " Bến xe ", bạn sẽ được dát lên mình màu vàng xinh của nắng mùa thu, của những chiếc lá rơi và màu tình yêu hạnh phúc.
Ở đó, cuộc đời mỗi người tuy bất hạnh nhưng lại được lấp đầy bằng lạc quan và vui vẻ, chứ không phải là chán chường và ủ rũ. Bởi thế mà mình nói, " Bến xe " là một nốt nhạc trầm nhưng không buồn trong cuộc đời của mình.
Tác phẩm này cho chúng ta thấy, hóa ra trên đời này vẫn còn một loại tình yêu sắt son đến keo sơn, bền chặt. Tình cảm ấy có thể lay động bất kỳ trái tim nào. Vì vậy mà khi đọc cuốn sách này, đó là lần đầu tiên mình khóc. Một chi tiết làm mình cảm động và thấy hay nhất, đó chính là khi cô học trò Liễu Địch đưa khung cảnh bến xe thân quen năm ấy vào bài thi môn Ngữ Văn của mình. Vậy là kể từ khoảnh khắc nộp bài, không chỉ có cô và người đồng hành của cô mới biết về bến xe và khung cảnh nên thơ ngày đó; mà những kí ức tươi đẹp như vậy, tất thảy đều được người khác cùng cô nắm giữ
" Bến xe " luôn là tượng đài trong lòng mình về một giai thoại tình yêu sắt son và tươi đẹp. Mình không đắm chìm quá lâu vào nỗi buồn man mác xuyên suốt cả câu chuyện, mình chỉ muốn cảm thán một câu, rằng tình yêu nơi " Bến xe " thật đẹp đẽ.
Phuong"Thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này chỉ là danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này… đợi em" đây là đoạn trích đã đưa mình đến với câu chuyện Bến Xe của Thương Thái Vi. Đây có lẽ là một trong những câu chuyện về tình thầy_ trò mà mình rất thích. Tuy không có cái kết trọn vẹn như truyện Em là học trò của anh thì sao? Hay cuốn Ký ức độc quyền nhưng Bến Xe vẫn để lại dư âm trong lòng người đọc nó. Và khi biết cuốn này được tái bản mình đã không chừng chờ mà mua ngay. Bìa tái bản đẹp, chất lượng hơn bìa trước nên mình rất thích. Giao hàng cũng nhanh nữa, nhân viên giao hàng rất thân thiện
Ngọc La Hẳn nhiều bạn chưa đọc cuốn này sẽ hỏi nội dung câu chuyện có liên quan gì đến tựa đề “Bến xe” của nó? Câu trả lời là có đấy. Vì sau một giờ học, Liễu Địch sẽ tiễn thầy Chương Ngọc đến đúng bến xe này, dù mưa gió hay bão bùng. Và câu nói tôi thích nhất, mà mỗi khi nhắc lại vẫn đủ làm tim tôi rung động, vẫn là:
“Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này, chỉ là danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu có kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này… đợi em... Vì có đôi mắt này, mà tôi chẳng thể làm gì cho em, ngoài việc dùng tính mạng của mình để bảo toàn danh dự và tương lai cho em ".
Trước giờ tôi luôn nghĩ, nếu kiếp này chẳng thể thương nhau trọn một đời, thì đừng thề non hẹn biển đến kiếp sau. Nhưng Chương Ngọc đã cho tôi thấy, không phải lời thề nào cũng không được thực hiện. Chỉ là người thực hiện là ai, và đối tượng nhận được lời hứa đó là nhân vật như thế nào! Chỉ dài mười chín chương thôi, nhưng “Bến xe” đã đủ làm tôi đau lòng đến thế.
Vũ Hải YếnDư luận tàn nhẫn đã mãi cướp đi một tình yêu đẹp vừa mới kịp chớm nở. Dư sinh ngắn ngủi sớm đếm đã vội rời, một câu yêu thương đặt trên môi chưa kịp nói, âm thầm chịu đựng rồi rời xa, một sự ra đi khi chưa kịp nói lời tiễn biệt đau đớn đến bao nhiêu...
Tình yêu của họ trong sáng đến như vậy nhưng trong mắt con người ngoài kia đã đầy tội lỗi khiến họ phải chịu đựng nỗi đau tâm hồn lẫn thể xác roiif cuối cùng chia xa nhau mãi mãi, dù có hối hận muộn màng cũng không thể cứu vớt
Một thầy giáo dạy văn Chương Ngọc khiến tooi sinh lòng ngưỡng mộ bởi cả tài năng lẫn lòng tự trộng đầy cao quý
Một cô học trò nhỏ có thiên tài bẩm sinh Liễu Địch
Tình yêu chớm nở đẫ vội tàn
“Liễu Địch,nếu có kiếp sau,kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này đợi em”
Đặng Anh Thư
BẾN XE: KHÚC TÌNH CA BUỒN – Thương Thái Vi
“Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này chỉ là danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này…đợi em.”
---------
Ngồi trước hiên nhà, bên cạnh là tách café đã nguội lạnh, trên tay là cuốn tiểu thuyết vừa đọc xong, gió trời như cộng hưởng cho tâm trạng trĩu nặng của tôi lúc này: đau lòng, day dứt về một cuộc tình trong sáng cao thượng nhưng cũng đầy bi thương của hai con người tài hoa xuất chúng.
Liễu Địch là cô gái xinh đẹp, thanh tú và thiện lương. Từ nhỏ cô đã được ưu ái gắn cho cái mác thiên tài văn chương. Cô được các bạn ngưỡng mộ không chỉ vì xuất sắc trong văn học mà còn là hoa khôi nổi tiếng ở trường. Chính vì thế mà sự xuất hiện của thầy Chương Ngọc khiến cô thương, cảm động và yêu từ lúc nào không hay biết. Thầy Chương Ngọc- điển hình cho con người tài hoa bạc mệnh khi khiếm khuyết về thị giác do vụ tai nạn năm xưa, nhưng bằng ý chí, nghị lực, khát khao được sống mãnh liệt, thầy như được vươn cao lên giữa đám bùn lầy nhây nhuốc; bằng tài năng thiên bẩm về thơ ca hội họa, thuộc không sót một chữ nào, nhớ cả số trang, thầy đã thực sự khiến tôi ngưỡng mộ mến phục như cách Liễu Địch ngưỡng mộ thầy. Từ đó, cô luôn gắng mình giúp đỡ thầy trong khả năng của mình. Cũng chính vì thế mà tình cảm của họ ngày càng gắn bó…Một thứ tình cảm bắt đầu từ những điều giản đơn nhất: lần đầu tiên Liễu Địch dìu thầy về phòng, những lần thầy Chương Ngọc đứng đợi cô dù tuyết đang rơi dày đặc, hình ảnh thầy mò mẫm trong bóng tối để tìm đến phòng học của Liễu Địch dù ngã rất nhiều lần… Một Chương Ngọc luôn bọc mình trong lớp vỏ khép kín, luôn muốn giữ kín nỗi lòng mình thật chặt, nhưng đứng trước Liễu Địch, con tim anh rung lên từng nhịp thổn thức, cuồn cuộn như sóng vỗ bờ, tự nguyện phá vỡ lớp vỏ kia để trải lòng cùng cô…Câu chuyện tình nhẹ nhàng, trong sáng, ngày qua ngày chờ nhau và tạm biệt ở bến xe thân thuộc kia tưởng chừng sẽ đi vào hồi kết đẹp, cho đến khi có giấy báo trúng tuyển vào đại học Bắc Đại, vừa là tương lai của Liễu Địch vừa là ước mơ dang dở của Chương Ngọc. Đó cũng là niềm kỳ vọng lớn của thầy, đồng thời cũng là nhát dao chí mạng cắt đứt đôi uyên ương vừa mới chớm nở.
Ngày tiễn Liễu Địch cũng là lần đầu tiên Chương Ngọc có đủ dũng khí mong muốn, khao khát được yêu được nhìn thấy người con gái anh yêu, có những lời anh chưa kịp giãi bày, những cảm xúc chưa kịp thổ lộ hết…mà giờ đây hai người phải chia lìa đôi ngả, chẳng thể cùng nhau làm việc, cùng nhau tạm biệt ở bến xe này nữa rồi…
“Tôi thực sự hy vọng…lúc này…đôi mắt tôi có thể bừng sáng, dù chỉ một phút. Một phút thôi cũng được, tôi nguyện dùng cả sinh mạng để đánh đổi.”
Tác giả vẽ nên một câu chuyện tình đơn thuần, gần gũi nhưng cũng thật nhẫn tâm khi dùng chính ngòi bút đó để cắt đi sợi dây tình còn đang nối dở của Chương Ngọc và Liễu Địch. Liên tiếp đẩy họ vào hàng loạt những tình cảnh trớ trêu, bi ai…khi xuất hiện học sinh tên Khiên Khiên- một mắt xích quan trọng để gây ra cái kết thêm thê thảm. Vì mâu thuẫn không đáng có mà cô học trò này đã thét lên trước lớp: “Thầy Chương, thầy bị mù thật sao? Thầy bị mù mà biết nữ sinh nào đẹp nhất trường, sau đó thầy cho người ta làm đại diện rồi còn quyến rũ người ta…Thầy và chị ta, một người dụ dỗ mê hoặc, một người tự nguyện lao vào vòng tay của thầy giáo mình, một kẻ ra vẻ đạo mạo, còn một kẻ giả vờ đứng đắn. Nhưng thực ra đều là đồ dơ bẩn!” Từng lời, từng chữ cay điếng như cứa từng nhát dao, cào nát con tim đang mặc cảm về mối quan hệ thầy trò, mối quan hệ mà bấy giờ cả trường đang đồn đại theo hướng tiêu cực. Giờ đây khoảng cách giữa cô và người ấy không phải về không gian địa lý hay thời gian mà chính là định kiến của xã hội! Câu nói của Khiên Khiên chính là đại diện cho định kiến bây giờ của mọi người về tình thầy trò trong quá khứ dù cho đó là tình cảm thuần khiết, không vướng bụi trần. Đến đây, tôi mới hiểu “miệng lưỡi thế gian” nó khiếp sợ thế nào, khiến ta tuyệt vọng, đau đớn, nó đẩy con người ta đến bước đường cùng…Cuộc đời phải chăng đang ghen tị với họ? Cho Chương Ngọc tài hoa, phẩm chất tốt đẹp nhưng lại lấy đi nguồn ánh sáng duy nhất của anh, cướp đi tương lai cùng tâm hồn đang tràn đầy nhiệt huyết…Tôi không thể cầm được những giọt nước mắt mình khi đọc đến cảnh tượng thầy chết vì tai nạn giao thông, nó diễn ra quá bất ngờ đột ngột… đến mức tôi như khựng lại và tự hỏi: Tại sao vậy? Anh có thể ngẩng cao đầu sống tiếp để chống lại những lời cay độc đó mà?
Tôi cũng như bao độc giả nói chung đều biết, anh ra đi vì muốn giữ gìn sự trong sạch, danh dự của người con gái bé nhỏ anh thương, anh không muốn vì mình mà liên lụy đến cả tương lai tươi sáng đang chờ cô phía trước, anh cũng biết rằng bản thân anh cũng chẳng thể chở che bảo vệ cô tốt bằng những người đàn ông khác…nên là anh chọn cách ra đi. “Nặng lòng” là từ mà tôi có thể diễn tả ngay lúc này…
Dẫu bến xe vẫn còn đó nhưng người đã không còn nữa rồi, giờ đây chỉ còn mỗi Liễu Địch, cô vẫn đang từng ngày sống tiếp cuộc đời và lý tưởng cao đẹp của người thầy. Tôi nhớ lại nụ cười tươi rói cuối cùng của thầy Chương Ngọc dành cho Liễu Địch, nụ cười trong sáng tựa những áng mây trên nền trời trong vắt, ấm áp như ánh nắng của mùa thu… để rồi thấy cuộc này thật nhẹ nhõm!
Khép lại trang sách, tôi mường tượng ra bao nhiêu là hình ảnh, tôi như hóa thân vào nhân vật để rồi cảm thấy câu chuyện càng thê lương biết bao nhiêu. Họ yêu nhau nhưng không đến được với nhau, một tình yêu giản đơn lại bị vùi dập bởi những lời đàm tiếu phỉ nhổ, đau khổ biết bao nhiêu khi đúng lúc nhận ra tình cảm thì người mình yêu thương đã không còn nữa…Họ bên nhau suốt 3 năm tuổi trẻ, là khoảng thanh xuân đẹp, dành cho nhau những cảm xúc chân thực nhất để rồi nhận lại sự thật tàn khốc, nghiệt ngã của cuộc đời!
Tôi tin rằng trên đời này, vẫn còn có những Chương Ngọc, những Liễu Địch như vậy, hay thậm chí là những mối tình trớ trêu khác. Tôi hi vọng họ sẽ cùng nắm tay nhau vượt qua mọi sóng gió để chứng minh cho thế giới biết: Chúng tôi xứng đáng được tôn trọng, đáng được hưởng quyền hạnh phúc như bao đôi lứa khác! Những người may mắn hơn, họ không phải rơi vào những trường hợp như vậy sẽ hiểu và thông cảm, đó là những mảng tối mà ta nên mở rộng tư tưởng, thay đổi để cuộc sống ngày càng tốt đẹp và nhân văn hơn.
Đây quả thực là cuốn tiểu thuyết ngôn tình xuất sắc, nó đã gây được tiếng vang lớn, có chỗ đứng nhất định để khẳng định tên tuổi của mình. Với lối văn nhẹ ngàng, trầm bổng, chậm rãi mà chắc chắn, lồng ghép các lĩnh vực chuyên ngành, những triết lý nhân sinh sâu sắc, “Bến xe” đã thực sự khiến tôi không thể để bỏ sót một chữ nào. Hãy đọc để thấy thêm trân trọng cuộc sống này, biết yêu thương, đồng cảm những người xung quanh và trên hết là sống vì một lý tưởng cao đẹp!
VyCâu chuyện tình yêu của Chương Ngọc và Liễu Địch thật đẹp, thuần khiết như nhân cách con người của họ vậy. Cách yêu và định nghĩa về tình yêu của họ đã làm thay đổi suy nghĩ của nhiều người, mình tin là vậy. Không cần lời lẽ hoa mỹ, những tình cảm mà Chương Ngọc dành cho Liễu Địch nhẹ nhàng, chân thành. Đó là tình yêu xây dựng trên nền tảng của sự tin tưởng, hi sinh hơn bất cứ điều gì. Hình ảnh bến xe, hàng cây đinh hương, dương liễu, chậu hoa nhài, sân trường, lớp học,... mọi thứ đều ẩn chứa sâu sắc tình cảm của hai người, tượng trưng cho tình yêu bền bĩ của họ. Nếu có kiếp sau chỉ mong hai người có thể ở bên nhau đến trọn đời, bù đắp cho họ những điều mà ở kiếp này họ chưa thể có được. Lời hứa của Chương Ngọc sẽ sống mãi trong lòng Liễu Địch. Hi vọng kiếp này Liễu Địch có thể sống một cuộc đời tươi đẹp như ước nguyện của thầy Chương. Và lần này tái bản đã có thêm bookmark và bìa cũng đẹp hơn hẳn.