Linh bi
Bằng lối viết hài hước, châm biếm, những hình ảnh ví von rất đời thực, "Ba ơi, mình đi đâu?" là một câu chuyện có thật về người cha có 2 đứa con tật nguyền nhưng không hề nhuốm màu đau khổ hay buồn bã, ngược lại nó buồn cười tới mức làm tâm trạng người đọc dễ đi xuống.
Nếu một câu chuyện buồn được kể lại với sự đáng thương sẽ khiến con người ta đồng cảm. Nhưng một câu chuyện buồn được kể lại với giọng văn hài hước sẽ khiến người nghe cảm thấy chạnh lòng nhiều hơn. Không phủ nhận tác giả viết rất hay, nhưng đọc xong mình cảm thấy buồn cực kỳ tưởng chừng là đơn giản, nhưng lại mang nhiều cảm xúc lẫn lộn.
HuyMột tác phẩm ngắn đáng để dành thời gian đọc. Mình vẫn đang còn là sinh viên, và chưa có con. Nhưng tác phẩm giúp mình hiểu rõ hơn tình yêu thương của người cha dành cho con cái là cực hạn. Khi số phận trêu đùa ông mà theo tác giả là ông đã chơi xố số di truyền và đã thua cuộc, chứng kiến 2 người con trai của mình sống qua mỗi ngày là những cảm xúc thăng trầm cảm xúc đi từ bi lụy, cực đoan cho đến cách ông tìm niềm vui nhỏ nhoi trong cách suy nghĩ của mình… Thật sự nó rất cảm động. Nhưng tác giả đã kết thúc câu chuyện của mình bằng một từ “bế tắc”. Nó làm mình có khá nhiều suy nghĩ và đắn đó không thể giải thích. Dù sao đây cũng là một tựa sách đáng đọc.
Khánh VyMột cuốn sách mình mua và đọc lần đầu cách đâu 1 năm rồi. Và gần đây mình mới lại cầm nó lên.
Ba ơi, mình đi đâu là câu chuyện của chính tác giả viết dành tặng 2 thiên thần của mình là Mathieu và Thomas.
"Những ai chưa từng sợ có một đứa con bất thường hãy giơ tay.
Chẳng có ai giơ tay cả.
Mọi người đều nghĩ đến chuyện đó như nghĩ đến một trận động đất, như nghĩ đến ngày tận thế, thứ gì đó chỉ xảy ra một lần.
Tôi có tới hai ngày tận thế. "
Ở phần đầu nó khiến mình thi thoảng nhoẻn miệng cười vì cách người cha kể về những trò ngốc nghếch của những đứa con của mình. Nhưng càng đọc, càng thấy đau xót, nó không làm mình khóc nhưng cảm xúc để lại ấn tượng đến mức khi đọc lại bất cứ đoạn nào trong sách mình lại cảm thấy nhói trong lòng. Cuốn sách như một cuốn nhật kí của người cha, một người cha yêu thương những đứa con rất nhiều nhưng vẫn có cả sự thất vọng, chán ghét, oán trách, bất lực, chấp nhận...những cảm xúc rất chân thật vì đây là câu chuyện của chính tác giả.
“Tôi không rõ tôi là ai nữa, tôi không rõ tôi đang ở giai đoạn nào nữa, tôi không rõ tuổi tác của mình nữa. Tôi luôn nghĩ mình 30 tuổi và tôi cười nhạo tất cả. Tôi có cảm giac mình bị mắc vào một trò đùa lớn, tôi không nghiêm túc, tôi chẳng coi chuyện gì là nghiêm túc. Tôi tiếp tục nói những điều ngu ngốc và viết về chúng. Cuối con đường tôi đi là ngõ cụt, phần kết cuộc đời tôi là bế tắc”.
Mint vũTa có thể sẽ chẳng thể cảm nhận nổi những tình cảm quá riêng tư mà tác giả dành cho con mình, nhưng hãy thử đọc Ba Ơi, Mình Đi Đâu? và nói một lời cảm ơn với ba. Bởi vốn dĩ, không ai có thể chọn được cho mình ba mẹ và ba mẹ cũng chẳng có cơ hội biết trước mình sẽ sinh ra ai. Chỉ là nếu bạn đang khỏe mạnh, đủ đầy, được học tập, lao động thì mong bạn hãy trân trọng cuộc sống, biết ơn những người đã giúp bạn “mở rộng cửa” đến với đời.
Han LinhMọi người đều nghĩ sinh ra một đứa con bất thường như nghĩ đến ngày tận thế, thứ gì đó chỉ xảy ra một lần. Tôi có tới hai ngày tận thế.” – Jean-Louis Fournier.
Khi một đứa trẻ sơ sinh ra đời, người ta thường bày tỏ thái độ ngưỡng mộ. Họ ngắm nhìn bàn tay, bàn chân nhỏ xíu, đôi mắt long lanh của chúng. Mỗi đứa trẻ khỏe mạnh được sinh ra là một điều kỳ diệu. Và khi chúng trưởng thành, cha mẹ đều gửi gắm vào con mình những kỳ vọng, tương lai tương sáng hay điều gì đó có thể khiến họ tự hào.
Nhưng với Jean-Louis, ông có đến hai đứa con bị tật nguyền, cả về thể xác lần tinh thần, hay cách ông gọi chúng là “những đứa trẻ mang thân hình già cỗi nhưng tâm hồn không bao giờ lớn”. Louis chỉ mong ước các con của ông bình thường như bao đứa trẻ khác.
Xuyên suốt cuốn sách gồm vô số câu bắt đầu bằng “lẽ ra”, “nếu như”, theo sau là mong ước được cùng con đến bảo tàng, đọc sách, cùng con chơi bóng chuyền, bóng rổ hay thậm chí là cãi vả, bất đồng… Gobe ngộ ra, hạnh phúc đến từ những điều bình dị, giản đơn hằng ngày là những khoảnh khắc quý giá mà nhiều người (như Louis) không thể có được.
Mô típ thường thấy trong hầu hết tiểu thuyết hay phim ảnh là một câu chuyện bắt đầu với những khó khăn, tuyệt vọng, và hành trình vươn lên của các nhân vật để đến một cái kết viên mãn, hạnh phúc. Gobe cũng đã mong chờ một điều kỳ diệu sẽ đến với hai đứa trẻ và cha của chúng. Nhưng cái kết của cuốn sách cũng bế tắc như cách nó bắt đầu vậy. Nghe thật buồn nhỉ?
Nhưng bất hạnh cũng chẳng ngăn cản nổi tình cảm con người. Jean-Louis viết cuốn sách này như một món quà đến Mathieu và Thomas, “để không ai quên được các con, để các con không chỉ hiện hữu trên chứng nhận tật nguyền, để nói về các con một cách vui vẻ, vì các con cũng đã từng khiến ba cười”. Bất kỳ độc giả nào cũng sẽ cảm nhận được một tình cảm cha con “trìu mến chưa hề trau chuốt” qua cuốn sách.
Han LinhMột đứa con tật nguyền được hình dung như một trận động đất, một ngày thảm họa, thứ gì đó chỉ xảy ra trong một lần.
Ông bố trong tác phẩm này có đến hai thảm họa.
Đây là cuốn sách mà nhà văn kiêm đạo diễn phim truyền hình Pháp – Jean-Louis Fournier viết về hai đứa con trai tật nguyền của mình.
Cuốn sách khá mỏng, kể về những điều nho nhỏ trong cuộc sống của hai đứa trẻ và những suy tư của người cha về chúng. Đây không phải là một tác phẩm viết về trẻ em tật nguyền với giọng điệu quá mức bi lụy, tác giả muốn viết với một giọng điệu vui vẻ, mang cái nhìn khác đến với mọi người về việc nuôi nấng hai đứa trẻ tội nghiệp của mình. Ông kể về nhiều lợi ích có được như không phải lo lắng về chuyện học hành hay việc định hướng nghề nghiệp, và đặc biệt là được hưởng miễn phí giấy chứng nhận đã đóng thuế ô tô trong nhiều năm. Nhưng những điều đó không thể nào lấp đầy được những khoảnh trống trong tâm hồn người cha, ông không có đặc quyền trả lời những câu hỏi về những vì sao, những con thú hay điều gì đó lạ lẫm đối với cuộc sống của một đứa trẻ bình thường. Jean làm phim và viết những cuốn sách cho trẻ con, nhưng hai đứa con trai của ông lại không thể cảm nhận được những tác phẩm đó. Thomas lúc nào cũng lặp đi lặp lại câu hỏi: ‘’Ba ơi, mình đi đâu?’’, Mathieu luôn phát ra những tiếng ‘’brum brum’’ từ miệng. Tay chân bọn trẻ lúc nào cũng run rẩy, cơ thể càng về sau càng mềm oặt và phải nhờ tới sự trợ giúp của những chiếc áo định hình lạnh lùng. Đôi lúc, ông nghĩ mình sẽ nốc rượu rồi phóng xe đi như điên, đôi lúc ông nghĩ mình sẽ vứt hai đứa trẻ qua cửa sổ vì không thể ngủ với tiếng động cơ phát ra từ Mathieu. Đôi lúc, Jean có những ý nghĩ khủng khiếp. Câu chuyện kết thúc trong niềm tiếc nuối, Mathieu mất sớm, Thomas không còn tươi cười như xưa và chỉ thích nói chuyện với bàn tay phải của mình. Jean có một người con gái út, như một niềm an ủi đối với ông trong những tháng ngày chăm sóc cậu con trai chỉ thích hỏi về chuyện đi đâu, về chuỗi ngày sau khi mẹ của bọn trẻ bỏ đi. Ông yêu những đứa con của mình, đặc biệt là hai chú chim nhỏ kia, cùng với nỗi đau đớn ngày càng dâng trào.
httvMọi người đều nghĩ sinh ra một đứa con bất thường như nghĩ đến ngày tận thế, thứ gì đó chỉ xảy ra một lần. Tôi có tới hai ngày tận thế.” – Jean-Louis Fournier. Khi một đứa trẻ sơ sinh ra đời, người ta thường bày tỏ thái độ ngưỡng mộ. Họ ngắm nhìn bàn tay, bàn chân nhỏ xíu, đôi mắt long lanh của chúng. Mỗi đứa trẻ khỏe mạnh được sinh ra là một điều kỳ diệu. Và khi chúng trưởng thành, cha mẹ đều gửi gắm vào con mình những kỳ vọng, tương lai tương sáng hay điều gì đó có thể khiến họ tự hào. Nhưng với Jean-Louis, ông có đến hai đứa con bị tật nguyền, cả về thể xác lần tinh thần, hay cách ông gọi chúng là “những đứa trẻ mang thân hình già cỗi nhưng tâm hồn không bao giờ lớn”. Louis chỉ mong ước các con của ông bình thường như bao đứa trẻ khác. Xuyên suốt cuốn sách gồm vô số câu bắt đầu bằng “lẽ ra”, “nếu như”, theo sau là mong ước được cùng con đến bảo tàng, đọc sách, cùng con chơi bóng chuyền, bóng rổ hay thậm chí là cãi vả, bất đồng… Mình ngộ ra, hạnh phúc đến từ những điều bình dị, giản đơn hằng ngày là những khoảnh khắc quý giá mà nhiều người (như Louis) không thể có được. Mô típ thường thấy trong hầu hết tiểu thuyết hay phim ảnh là một câu chuyện bắt đầu với những khó khăn, tuyệt vọng, và hành trình vươn lên của các nhân vật để đến một cái kết viên mãn, hạnh phúc. Gobe cũng đã mong chờ một điều kỳ diệu sẽ đến với hai đứa trẻ và cha của chúng. Nhưng cái kết của cuốn sách cũng bế tắc như cách nó bắt đầu vậy. Nghe thật buồn nhỉ? Nhưng bất hạnh cũng chẳng ngăn cản nổi tình cảm con người. Jean-Louis viết cuốn sách này như một món quà đến Mathieu và Thomas, “để không ai quên được các con, để các con không chỉ hiện hữu trên chứng nhận tật nguyền, để nói về các con một cách vui vẻ, vì các con cũng đã từng khiến ba cười”. Bất kỳ độc giả nào cũng sẽ cảm nhận được một tình cảm cha con “trìu mến chưa hề trau chuốt” qua cuốn sách.
Han LinhCuốn này mình mua đã rất lâu rồi nhưng đợt nghỉ dịch mới có thời gian đọc. Và rồi mình nghĩ, thật may vì mình đã không bỏ qua cuốn sách này...
Một tác phẩm đạt giải Fémina của Jean Louis Fournier- bậc thầy của trào phúng đen. Cuốn sách là những mẩu chuyện rất ngắn, rất đời thường, là suy nghĩ của của người cha có 2 đứa con bị tật nguyền...
....
Bằng lối viết hài hước, châm biếm, những hình ảnh ví von rất đời thực, "Ba ơi, mình đi đâu?" là một câu chuyện có thật về người cha có 2 đứa con tật nguyền nhưng không hề nhuốm màu đau khổ hay buồn bã, ngược lại nó buồn cười tới mức làm tâm trạng người đọc dễ đi xuống ...
Nếu một câu chuyện buồn được kể lại với sự đáng thương sẽ khiến con người ta đồng cảm. Nhưng một câu chuyện buồn được kể lại với giọng văn hài hước sẽ khiến người nghe cảm thấy chạnh lòng nhiều hơn. Không phủ nhận tác giả viết rất hay, nhưng đọc xong mình cảm thấy buồn cực kỳ :( tưởng chừng là đơn giản, nhưng lại mang nhiều cảm xúc lẫn lộn...
...
Đây là tác phẩm văn học ngắn và nhiều cảm xúc dành cho tất cả mọi lứa tuổi...
GiácCuốn này mình mua đã rất lâu rồi nhưng đợt nghỉ dịch mới có thời gian đọc. Và rồi mình nghĩ, thật may vì mình đã không bỏ qua cuốn sách này...
Một tác phẩm đạt giải Fémina của Jean Louis Fournier- bậc thầy của trào phúng đen. Cuốn sách là những mẩu chuyện rất ngắn, rất đời thường, là suy nghĩ của của người cha có 2 đứa con bị tật nguyền...
....
Bằng lối viết hài hước, châm biếm, những hình ảnh ví von rất đời thực, "Ba ơi, mình đi đâu?" là một câu chuyện có thật về người cha có 2 đứa con tật nguyền nhưng không hề nhuốm màu đau khổ hay buồn bã, ngược lại nó buồn cười tới mức làm tâm trạng người đọc dễ đi xuống ...
Nếu một câu chuyện buồn được kể lại với sự đáng thương sẽ khiến con người ta đồng cảm. Nhưng một câu chuyện buồn được kể lại với giọng văn hài hước sẽ khiến người nghe cảm thấy chạnh lòng nhiều hơn. Không phủ nhận tác giả viết rất hay, nhưng đọc xong mình cảm thấy buồn cực kỳ :( tưởng chừng là đơn giản, nhưng lại mang nhiều cảm xúc lẫn lộn...
Đây là tác phẩm văn học ngắn và nhiều cảm xúc dành cho tất cả mọi lứa tuổi...
Bảo BảoSau khi đọc xong cuốn sách này, cuối cùng mình cũng hiểu được tại sao bìa trước cuốn sách lại là hai con chim bị che mặt còn bìa sau là một con chim bình thường nhưng mờ nhạt. "Ba ơi mình đi đâu", nghe giống như chương trình "bố ơi mình đi đâu thế" mới được thực hiện mấy năm gần đây bởi vậy mình đã nghĩ rằng đây sẽ là một cuốn sách vui vẻ kể về những cuộc hành trình của hai cha con. Mình đã rất háo hức khi đọc nó. Nhưng nó lại nói rằng mình sai rồi, sai hoàn toàn. Một người bố với hai đứa con tật nguyền lúc nào cũng chỉ hỏi một điều duy nhất "ba ơi mình đi đâu" dù luôn luôn không hiểu câu trả lời. Cuốn sách này đã khiến tâm trạng mình chùng xuống khá nhiều sau khi đọc xong. Tác giả lúc nào cũng kể câu chuyện này với giọng tự giễu, tự mang hai đứa con tật nguyền và cả bản thân mình ra để gây cười nhưng mình chẳng thể cười nổi. Nếu mình ở vào hoàn cảnh như ông có lẽ mình sẽ không thể vượt qua được.
Phương UyênÔng Jean Louis Fournier yêu quý. Tôi muốn gọi ông như thế, như cái cách ông đã gọi hai đứa con yêu quý của mình, hai đứa con tật nguyền.
Ông kể rằng, vào dịp Noel, ông thường có ý định tặng các con ông một cuốn sách, nhưng ông chưa bao giờ thực hiện ý định ấy, vì các con không biết đọc, sẽ chẳng bao giờ biết đọc.
Cuốn sách "Ba ơi, mình đi đâu" ông đã viết, viết cho các con ông, viết để không ai quên được các con, viết để các con ông luôn được hiện hữu, không chỉ hiện hữu trên những bức ảnh, trong tấm thẻ chứng nhận tật nguyền.... Ông viết với những nỗi niềm ăn năn, vì đã không đủ lòng kiên nhẫn để yêu thương chúng, không đủ lòng kiên nhẫn của một thiên thần. Và hôm nay tôi viết review cuốn sách này để tặng ông, trong tôi, ông chính là một thiên thần.
Thay vì oán trách trời đất, thay vì than phiền, thay vì nghĩ đây là một thảm hoạ, ông đã thử nói về các con mình một cách vui vẻ nhất khi nói rằng mình không cần phải bận tâm chuyện học hành hay định hướng nghề nghiệp cho chúng, không gì cả. Hài hước khi bảo rằng Thomas là vua của thể loại hài kịch lặp đi lặp lại khi nó suốt ngày hỏi "Ba ơi, mình đi đâu?"
Nhưng đâu đó, tôi cũng đọc được sự bi quan trong tận sâu đáy lòng ông, khi nghĩ đến việc có một đứa con tật nguyền, như nghĩ đến một trận động đất, như nghĩ đến ngày tận thế, thứ gì đó chỉ xảy ra một lần, thế nhưng, ông có tới hai ngày tận thế, hai đứa con tật nguyền, tật nguyền cả về thể chất lẫn tinh thần. Người Mathieu thì mềm oặt, cổ nó như làm từ cao su. Thay vì vươn người lên, kiêu hãnh đòi ăn như những đứa trẻ khác, thì nó cứ nằm thượt ra và chẳng bao giờ biết đói. Mắt nhìn không rõ, xương yếu, chân khoèo, gù lưng, tóc tai bờm xờm và luôn lặp đi lặp lại mấy từ như một khúc ca đơn điệu, đôi lúc sẽ gào khóc xé gan xé ruột chống chọi với những cơn đau nhưng chẳng thể nói được. Có những lúc ông muốn quăng nó ra khỏi cửa sổ khi suốt đêm cứ kêu "brừm-brừm", như một chiếc ô tô, suốt đêm, chẳng tài nào ngủ đựơc. Thứ duy nhất khiến Mathieu vui vẻ là quả bóng, thường ném quả bóng đi nơi khác để người khác giúp nó đi tìm quả bóng trở về. Và tôi, một người hoàn toàn xa lạ, đã xót xa đến xé lòng khi Ông thốt lên rằng... giờ thì Mathieu đã ra đi tự mình tìm bóng, nó đã ném bóng đi quá xa, đến một nơi mà ông không thể giúp nó lấy lại quả bóng được nữa, thay vì phải đối mặt với sự thật, rằng Mathieu đã chết. Thomas chào đời, một thằng bé tuyệt vời, tóc vàng, mắt đen, ánh mắt linh hoạt, miệng luôn mỉm cười, nom như một thiên thần bé nhỏ, như một tạo vật quý giá và mong manh. Và rồi, điều không ai mong muốn cuối cùng đã xảy ra. Thomas cũng vậy, cũng tật nguyền, như anh trai nó. Và ông nói, có lẽ đây là ngày tận thế thứ hai của đời ông. Có lẽ, tạo hóa đã giao cho ông vai diễn của người cha khả kính. Ông hỏi, "Tôi sẽ khiến người ta nhỏ lệ hay chê cười? ". Thưa Ông Jean, với tôi, ông là người cha khả kính nhất trên thế giới, nếu có thể, tôi xin cúi đầu để tỏ lòng kính phục, và nếu có thể, tôi xin được ôm ông một lần, để bày tỏ sự tán dương từ lòng khoan dung và kiên nhẫn của một người cha đáng quý. Ông cũng đã làm tốt vai trò người mẹ, khi mẹ chúng đã bỏ đi, ông vẫn như thế, yêu thương và bao dung chúng như những thiên thần thật sự.
Ông nói đúng. Không nên nghĩ rằng cái chết của một đứa trẻ tật nguyện thì ít buồn hơn. Nó cũng buồn như cái chết của một đứa trẻ bình thường vậy. Thật khủng khiếp, cái chết của kẻ chưa bao giờ được hạnh phúc, kẻ đến Trái Đất dạo thoáng qua một vòng chỉ để chịu đau khổ. Từ kẻ ấy, chúng ta khó lòng giữ được kí ức nào về những nụ cười. Tôi viết lên đây, muốn các bạn đọc nó, như xem một cuộc đời của những đứa trẻ, những đứa trẻ không bào giờ già, không bao giờ bị chúng bạn cười nhạo, vì chúng chẳng bao giờ đến trường. Những đứa trẻ chỉ có hồn nhiên và sự đáng yêu, không có những ganh đua, ghen ghét, đố kị và tranh đấu. Thay vì chế nhạo, hãy cảm thông. Thay vì xem thường, hãy yêu thương. Tôi thương chúng, tôi thương người Cha đáng kính của chúng. Tôi cảm thông cho ông, tôi hiểu,...và tôi đã khóc khi nghe ông nói, như những lời bộc bạch chân thành nhất...
....Nếu các con như những người khác, ba sẽ đưa các con tới bảo tàng...
....Nếu các con như những người khác, ba sẽ tặng các con những đĩa nhạc cổ điển...
...Nếu các con như những người khác, ba sẽ tặng các con thật nhiều sách....
...Nếu các con như những người khác, chúng ta sẽ cùng chơi quần vợt, bóng rổ và bóng chuyền...
...Nếu các con như những người khác, có lẽ ba sẽ bớt sợ tương lai hơn.
Nhưng nếu các con như những người khác, các con sẽ lại như tất cả mọi người.....
Và rồi, ba mươi năm sau ông tìm thấy dưới đáy ngăn kéo những tấm thiệp báo Thomas và Mathieu chào đời. Giấy thiệp đã ngả vàng. Dĩ nhiên đó đã từng là một niềm vui, một khoảnh khắc hiếm hoi, một trải nghiệm duy nhất, một cảm xúc mạnh mẽ, một hạnh phúc khôn tả. Ông đau đớn, thất vọng khi báo với mọi người rằng cả hai đứa con ông đều bị tật nguyền, rằng chúng có rơm trong đầu, rằng chúng sẽ không bao giờ đi học, rằng cả đời mình chúng sẽ làm những điều ngu ngốc, rằng Mathieu rất bất hạnh và rằng nó sẽ nhanh chóng rời bỏ Trái đất, còn Thomas mong manh sẽ ở lại lâu hơn, mỗi ngày một còng hơn...Nó luôn nói chuyện với bàn tay của nó, nó không vui như trước đây, nó không còn hỏi "Ba ơi, mình đi đâu? ". Có lẽ nó đang ở nơi mà nó cần ở. Hoặc là nó không muốn đi bất kì đâu nữa...
Tôi muốn thực hiện điều ước của ông như một lời di nguyện cuối cùng, sẽ không ai quên Mathieu và Thomas, tôi sẽ không bao giờ quên chúng, cũng sẽ không bao giờ quên Ông với câu chuyện đời bất hạnh, nhưng kì diệu, khi Ông đã "Viết và hài hước để vượt qua tật nguyền. "
Dẫu rằng, tôi chưa từng làm mẹ. Nhưng tôi hiểu cái khổ cái cực của những người cha, người mẹ. Nhưng với hai đứa con ông, có lẽ là cực hơn, khổ hơn gấp trăm, gấp nghìn lần. Tôi vừa nhận nuôi một đứa bé 5 tuổi. Từ Ân không có cha. Ngược lại, mẹ Từ Ân là một người tật nguyền, tật nguyền về tinh thần. Cũng may, Từ Ân bình thường như những đứa trẻ khác. Đôi lúc cũng đáng yêu và vô cùng hồn nhiên. Tuổi 24, tôi tạm gác lại ước mơ du học, để có nhiều thời gian bên cạnh, chăm sóc và dạy dỗ Từ Ân. Khác với Thomas, Thomas sợ đại dương, sợ tiếng ồn của những con sóng, Từ Ân thích biển, yêu tự do. Nhưng Từ Ân giống Thomas, thích hỏi đi hỏi lại cùng một vấn đề, không bao giờ thấy chán.
Tôi tin rằng, mỗi một đứa bé đến với thế giới này đều là một báu vật tạo hóa ban cho, là món quà quý giá nhất, tuyệt vời nhất. Chúng ta hãy mở rộng tấm lòng mình để bao dung, yêu thương chúng, hãy dang rộng vòng tay để ôm chúng đầy ôn nhu như thể bạn đang ôm cả thế giới vào lòng...
Vân AnhSau khi đọc xong cuốn sách này, cuối cùng mình cũng hiểu được tại sao bìa trước cuốn sách lại là hai con chim bị che mặt còn bìa sau là một con chim bình thường nhưng mờ nhạt. "Ba ơi mình đi đâu", nghe giống như chương trình "bố ơi mình đi đâu thế" mới được thực hiện mấy năm gần đây bởi vậy mình đã nghĩ rằng đây sẽ là một cuốn sách vui vẻ kể về những cuộc hành trình của hai cha con. Mình đã rất háo hức khi đọc nó. Nhưng nó lại nói rằng mình sai rồi, sai hoàn toàn. Một người bố với hai đứa con tật nguyền lúc nào cũng chỉ hỏi một điều duy nhất "ba ơi mình đi đâu" dù luôn luôn không hiểu câu trả lời. Cuốn sách này đã khiến tâm trạng mình chùng xuống khá nhiều sau khi đọc xong. Tác giả lúc nào cũng kể câu chuyện này với giọng tự giễu, tự mang hai đứa con tật nguyền và cả bản thân mình ra để gây cười nhưng mình chẳng thể cười nổi. Nếu mình ở vào hoàn cảnh như ông có lẽ mình sẽ không thể vượt qua được.
Minh MinhMột cuốn sách mà ngay từ lúc bắt đầu đến tận khi kết thúc đều nhuộm màu bi thương và đầy rẫy những bế tắt.Jean-Louis Fournier phải chăng đã thua một cách triệt để trong trò chơi mang tên Di truyền học?
Có hai cậu con trai nhưng cả hai đều tật nguyền: Mathieu thì "không thể đứng thẳng, cơ nó như thiếu sức trương, người nó mềm ngoặc như một con búp bê bằng vải", miệng Mathieu luôn phát ra những tiếng "brừm-brừm" kì lạ như động cơ xe; còn Thomas thì suốt cuộc đời chỉ biết hỏi "ba ơi, mình đi đâu?" Chúng kém thông minh, thể chất không phát triển, cơ thể gầy guộc, ngày càng còng như những lão nông đã dành cả cuộc đời mình để cày cấy. Chúng tựa như hai con chim nhỏ bé tội nghiệp đang thiếu đi đôi cánh. Những đứa trẻ tật nguyền? Không phải! Chúng là hai đứa trẻ không bình thường. Hoặc có lẽ theo như cha của chúng thì đó là những đứa trẻ khác với bao đứa trẻ khác.Nếu bạn đòi hỏi một cuốn sách mà cốt truyện phải rõ ràng, sự việc phải logic theo một trình tự nào đó thì đây không phải là quyển sách dành cho bạn. "Ba ơi, mình đi đâu?" giống như một quyển nhật ký có đôi khi rất thong dong dài dòng, đôi chổ lại lõm chõm. Nó thuật lại những cảm xúc, tâm sự của người cha mang trong mình một sự túng quẫn đến bế tắt. "Những ai chưa từng sợ có một đứa con bất thường hãy giơ tay.Chẳng có ai giơ tay cả.Mọi người đều nghĩ đến việc đó, như nghĩ đến một trận động đất, như nghĩ đến một ngày tận thế, thứ gì đó xảy ra một lần.Tôi có tới hai ngày tận thế."
Min xùNgười cha trong cuốn sách "Ba ơi, mình đi đâu?" đã có tới hai ngày tận thế trong đời, đó là ngày mà đứa con của anh được sinh ra không hoàn hảo như bao đứa trẻ khác trên đời. Chúng bị khuyết tật. Tuy vậy, người cha vẫn vững lòng, bình tĩnh nuôi nấng, ấp ủ tình cảm của mình dành cho đứa con ấy mà không hề suy tính. Đôi lúc trong anh cũng chán chường, nản chí, muốn vứt bỏ đứa con đi nhưng không, anh vẫn lạc quan, vui tươi với đời và nhủ rằng chúng là quà tặng của Chúa mà mình phải gìn giữ. Thế giới mà anh đang đối mặt, thế giới của tật nguyền, của nỗi đau, của day dứt, của thất vọng nhưng vẫn rất lay động tâm can này, đã thắp lên niềm vui sống, dù mong manh nhưng không bao giờ lụi tắt. "Ba ơi, mình đi đâu?" là một tác phẩm khi gấp lại khiến cho ta phải suy ngẫm về cuộc sống. Một cuốn sách đáng đọc trong đời.
Mỹ HạnhMỗi mẩu chuyện chắp vá một cách rời rạc vào tổng thể câu chuyện không đầy đủ về cuộc đời 3 con người: ông bố nhà văn và hai cậu con trai tật nguyền. Tôi thốt nhiên không bao giờ muốn dùng hai chữ "tật nguyền" này nữa. Chẳng phải trốn tránh thực tại. Tôi chỉ muốn hùa vào những trò đùa vui của tác giả. Gọi những đứa trẻ không bao giờ lớn mà vẫn già ấy là... gọi là gì nhỉ, để ít nhất người ta không nhăn mặt khi nhắc đến các em. Thực ra, chúng ta nên cười mới phải. Nhưng ai cũng nhắc hoài đến sự thương hại. Giữa rất nhiều điều đáng buồn, còn nhiều điều đáng để lạc quan cơ mà. Tác giả sống sót được qua hàng loạt "ngày tận thế", con bệnh tật, mất con, mất vợ,.. chắc cũng nhờ cái tài hài hước hóa mọi sự theo hướng hơi "rợn". Các con ông sẽ không phải lo chuyện điểm số, chuyện tìm việc làm, chuyện cưới vợ, sinh con, thậm chí sinh ra một đứa trẻ kém may mắn nào nữa. Các em còn vui vẻ. Vì đối với các em thế giới này mãi mãi đẹp đẽ, không có người tốt hay người xấu. Chỉ có ba... cùng câu hỏi lặp đi lặp lại: " Ba ơi mình đi đâu?" Tôi nghĩ, tác giả chẳng có ý định dạy ai một bài học nào hết. Jean-Louis Fournier đơn thuần cho rằng phải có cái gì giúp hai thiên thần của ông sống mãi, giúp nhiều đứa trẻ chung cảnh ngộ không phải chịu ánh nhìn thương hại thảm thiết. "Ba ơi mình đi đâu?" Đi đến nơi chúng ta cùng có hạnh phúc./
LongNgười cha trong cuốn sách "Ba ơi, mình đi đâu?" đã có tới hai ngày tận thế trong đời, đó là ngày mà đứa con của anh được sinh ra không hoàn hảo như bao đứa trẻ khác trên đời. Chúng bị khuyết tật. Tuy vậy, người cha vẫn vững lòng, bình tĩnh nuôi nấng, ấp ủ tình cảm của mình dành cho đứa con ấy mà không hề suy tính. Đôi lúc trong anh cũng chán chường, nản chí, muốn vứt bỏ đứa con đi nhưng không, anh vẫn lạc quan, vui tươi với đời và nhủ rằng chúng là quà tặng của Chúa mà mình phải gìn giữ. Thế giới mà anh đang đối mặt, thế giới của tật nguyền, của nỗi đau, của day dứt, của thất vọng nhưng vẫn rất lay động tâm can này, đã thắp lên niềm vui sống, dù mong manh nhưng không bao giờ lụi tắt. "Ba ơi, mình đi đâu?" là một tác phẩm khi gấp lại khiến cho ta phải suy ngẫm về cuộc sống. Một cuốn sách đáng đọc trong đời.
Vương TrangNgười ta tỏ vẻ mệt mỏi khi nhắc đến một đứa trẻ đến tuổi bướng bỉnh và bắt đầu thắc mắc quá nhiều; khi người thân già đi trở nên lạc hậu, cư xử ngô nghê và hầu như không nhớ bất cứ thứ gì. Đó là những cột mốc khiến chúng ta dễ dàng mất kiên nhẫn kể cả trong cách đối xử với những người thân yêu nhất, mặc kệ phần kí ức tuyệt vời mà họ mang lại. Còn với trường hợp đứa trẻ vừa sinh ra đã được mặc định là ngu ngơ mãi mãi thì sao? Mỗi lần nhìn những bố mẹ nào kiên trì với đứa con tật nguyền, mình lại nghĩ điều gì khiến họ tiếp tục kỳ vọng vào con như vậy? Họ đang nghĩ gì? Cả những lúc đang trò chuyện vui vẻ, mình nghĩ họ mà có tâm trạng để cười đùa trong lúc con đang như vậy sao? Nếu đứa trẻ chết đi, bố mẹ nó sẽ thấy thật nhẹ nhõm hay là đau buồn như lẽ thường tình nhỉ? .
Min XùBa ơi, mình đi đâu? Câu chuyện của Jean-Louis Fournier là những khoảnh khắc bi kịch được thay thế bằng tình yêu thương, sự bất hạnh được thay thế bằng trái tim phi thường của người cha.
Jean-Louis Fournier đã mơ về ngôi nhà nhỏ nơi có những đứa con khỏe mạnh, tinh nghịch cùng mình khám phá những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống cũng như bao người cha khác. Nhưng để đối mặt với việc hai đứa con của mình không thể lớn lên và phát triển như những đứa bé khỏe mạnh khác, hẳn đó là sự dũng cảm và kiên cường đến nhường nào. Thay vì lựa chọn việc dễ dàng bỏ rơi những đứa trẻ của mình ông đã chập nhận ở cạnh bên vỗ về, âu yếm và bao dung. Cho dù đến cuối con đường, Jean-Louis Fournier đều sẽ phải phó mặc những đứa con của mình cho Chúa Trời thì ông cũng đã là một người cha tuyệt vời.Cuộc sống đôi lúc không cho chúng ta được quyền lựa chọn, đôi lúc cho chúng ta những bài toán nghiệt ngã nhưng như cách những người lạc quan vẫn thường nói đó là để chúng ta trưởng thành và học cách yêu thương cuộc sống. Hãy đọc và cảm nhận bạn nhé
Hoàng MannNgười ta tỏ vẻ mệt mỏi khi nhắc đến một đứa trẻ đến tuổi bướng bỉnh và bắt đầu thắc mắc quá nhiều; khi người thân già đi trở nên lạc hậu, cư xử ngô nghê và hầu như không nhớ bất cứ thứ gì. Đó là những cột mốc khiến chúng ta dễ dàng mất kiên nhẫn kể cả trong cách đối xử với những người thân yêu nhất, mặc kệ phần kí ức tuyệt vời mà họ mang lại. Còn với trường hợp đứa trẻ vừa sinh ra đã được mặc định là ngu ngơ mãi mãi thì sao? Mỗi lần nhìn những bố mẹ nào kiên trì với đứa con tật nguyền, mình lại nghĩ điều gì khiến họ tiếp tục kỳ vọng vào con như vậy? Họ đang nghĩ gì? Cả những lúc đang trò chuyện vui vẻ, mình nghĩ họ mà có tâm trạng để cười đùa trong lúc con đang như vậy sao? Nếu đứa trẻ chết đi, bố mẹ nó sẽ thấy thật nhẹ nhõm hay là đau buồn như lẽ thường tình nhỉ? .
Hae "Ba ơi mình đi đâu", nghe giống như chương trình "bố ơi mình đi đâu thế" mới được thực hiện mấy năm gần đây bởi vậy mình đã nghĩ rằng đây sẽ là một cuốn sách vui vẻ kể về những cuộc hành trình của hai cha con. Mình đã rất háo hức khi đọc nó. Nhưng nó lại nói rằng mình sai rồi, sai hoàn toàn. Một người bố với hai đứa con tật nguyền lúc nào cũng chỉ hỏi một điều duy nhất "ba ơi mình đi đâu" dù luôn luôn không hiểu câu trả lời. Cuốn sách này đã khiến tâm trạng mình chùng xuống khá nhiều sau khi đọc xong. Tác giả lúc nào cũng kể câu chuyện này với giọng tự giễu, tự mang hai đứa con tật nguyền và cả bản thân mình ra để gây cười nhưng mình chẳng thể cười nổi. Nếu mình ở vào hoàn cảnh như ông có lẽ mình sẽ không thể vượt qua được.
Ly Vy"Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha..."
Với cha, chả luôn lặng lẽ quan sát và chở che cho con trước những cơn sóng, ngọn gió ập đến trong đời. Cha mạnh mẽ hơn và ôm chặt bảo vệ các con
Trong cuộc đời, không ai mong đợi những điều không may mắn, xảy đến với bản thân mình hay với những người xung quanh. Nhưng theo một lẽ thường tình và không thể đoán biết trước, những "ngày tận thế" vẫn cứ xảy đến.
Jear-Louis Fournier người có hai ngày tận thế . Fournier đã chọn cách chấp nhận và đối diện với nó. Với ông, Mathieu và Thomas chẳng thể làm cho cha tự hào như bao đứa trẻ khác, nhưng tình yêu ông dành cho chúng không vì thế mà ít đi, thậm chí càng thêm chứa chan, đong đầy và để lại nhiều day dứt.
Ông tìm được niềm vui, nụ cười từ hai đứa con của mình không phải là nụ cười gượng gạo mà là nụ cười xuất phát từ trái tim..
"Cuối con đường tôi là nhỏ cùng phần kết cuộc đời tôi là bế tắc"
Lâm"Nếu một đứa trẻ ra đời là một điều kì diệu, thì một đứa trẻ tật nguyền ra đời lại là một điều kì diệu ngược lại."
Thật khó để hình dung một ông bố phải nuôi đứa con tật nguyền của mình, nhìn chúng lớn lên, kích cỡ giày tăng thêm size, nhưng IQ lại không phát triển cùng.
Ông bố đã tự nói bản thân mình đã trải qua hai lần địa ngục, vì hai đứa con của ông đều bị tật nguyền! Thật là tàn nhẫn làm sao! Tác giả có một lối viết theo kiểu trào phúng, tự nêu ra những nỗi khổ của bản thân và cười trên những nỗi đau đó. Nhưng mình lại thấy nó không hề buồn cười đến vậy, nó giống như một nhát dao vô hình cứa vào trái tim của một người bố nhưng ông vẫn nở một nụ cười tươi vậy!
TruyềnSau khi đọc xong cuốn sách này, cuối cùng mình cũng hiểu được tại sao bìa trước cuốn sách lại là hai con chim bị che mặt còn bìa sau là một con chim bình thường nhưng mờ nhạt.
"Ba ơi mình đi đâu", nghe giống như chương trình "bố ơi mình đi đâu thế" mới được thực hiện mấy năm gần đây bởi vậy mình đã nghĩ rằng đây sẽ là một cuốn sách vui vẻ kể về những cuộc hành trình của hai cha con. Mình đã rất háo hức khi đọc nó. Nhưng nó lại nói rằng mình sai rồi, sai hoàn toàn.
Một người bố với hai đứa con tật nguyền lúc nào cũng chỉ hỏi một điều duy nhất "ba ơi mình đi đâu" dù luôn luôn không hiểu câu trả lời. Cuốn sách này đã khiến tâm trạng mình chùng xuống khá nhiều sau khi đọc xong. Tác giả lúc nào cũng kể câu chuyện này với giọng tự giễu, tự mang hai đứa con tật nguyền và cả bản thân mình ra để gây cười nhưng mình chẳng thể cười nổi. Nếu mình ở vào hoàn cảnh như ông có lẽ mình sẽ không thể vượt qua được.
Đức LongCuốn sách là tự sự của người cha về hai đứa con đều bị tật nguyền, mà theo như ông nói "hai ngày tận thế". Tác giả viết với giọng văn dí dỏm như đang tự giễu mình nhưng cũng không kém phần cảm động.