Thu CúcHình như chỉ có rất lâu trước đây, khi đọc tiểu thuyết ngôn tình mình mới phải vừa đọc vừa khóc thôi. Đúng là rất lâu rồi, cho tới tận hôm nay, đọc “Ba muốn nuôi con bằng sữa mẹ” mình lại phải dừng lại giữa chừng để khóc và nghỉ một lúc rồi mới dám đọc tiếp.
Đây chẳng phải một cuốn sách đặc biệt về nội dung hay tinh tế về ngôn ngữ, theo mình thấy. Nó rất đơn thuần là lời tự chuyện bình thường của một người đàn ông-có-thể-coi-là-đặc-biệt giữa rất nhiều người đặc biệt trong cuộc sống này. Nhưng có lẽ những câu chuyện cảm động đời thường và những thứ cảm giác thật của một con người thật lại dễ chạm hơn tới phần nhạy cảm nhất của một độc giả là mình. Bởi vì nó thật. Nó là cuộc sống, không phải văn chương, lại rất đơn thuần.
Sách kể về hình trình nuôi con bằng sữa mẹ của một ông bố gà trống. Người vợ qua đời khi đứa con đầu lòng chưa thôi nôi, ra đi giữa bao nhiêu là bộn bề cuộc sống, ra đi giữa hàng tá áp lực đè nén đến chết nghẹt của công việc, tiền nong và những vô tâm đứt gãy vô hình của đôi vợ chồng trẻ vừa bước vào hôn nhân chưa bao lâu. Và thế là, ra đi trong sự hối hận day dứt của người chồng đam mê công việc mà chót lỡ chủ quan với sức khỏe của vợ. Tuy vậy, chẳng một ai đổ lỗi cho anh về điều đó ngoại trừ chính bản thân anh, mình cũng thấy anh không phải hoàn toàn có lỗi. Bởi vì mình luôn cho rằng, dù đúng là mỗi người đều phải tự có trách nhiệm to lớn với chính sức khỏe và tính mạng của mình, nhưng đôi khi, sống chết lại là chuyện đã được sắp đặt bởi thứ quyền năng vô hình, mơ hồ mà con người chẳng thể kiểm soát được.
Quay ngược về quá khứ, thực ra cuốn sách này vượt ra khỏi một câu chuyện đơn thần của một ông bố đơn thân quyết tâm nuôi con bằng sữa mẹ, đó còn là một câu chuyện về một chàng trai trẻ tài năng đam mê với công nghệ, chế tạo. Cuốn sách này đặc biệt thú vị ở chỗ khoảng một phần ba đầu tiên cho mình cảm giác như thể đang đọc sách viết về công nghệ, về robot, về chế tạo, về những kiến thức kĩ thuật đặc chuyên ngành rồi phần sau lại như thể đang đọc sách của một bác sĩ chuyên gia về dinh dưỡng trẻ nhỏ với đầy đủ chi tiết các kiến thức về sữa mẹ, một cách khoa học và hệ thống. Đây là cuốn sách đầu tiên làm cho mình say sưa đọc những thứ kiến thức mình chằng biết dù chỉ một chút nào, cũng tưởng là chẳng có tí hứng thú nào (như là chế tạo robot) đọc bằng sự mải mê đến khó hiểu.
Năm tháng tuổi trẻ. Là giai đoạn từ khi còn thơ ấu cho tới thời sinh viên lăn lộn. Đúng là 100 trang sách dài như một quãng đời người. Từ bé đã thể hiện đam mê với chế tạo, từ việc tham gia những cuộc thi chế tạo nhỏ cho tới giấc mơ một ngày trở thành nhà vô địch Robocon Châu Á – Thái Bình Dương thành hiện thực, bao nhiêu là câu chuyện thăng trầm, bao nhiêu là khó khăn, nỗ lực, cả hoài bão rồi đến cả mấy mối tình của hai mươi mấy năm đầu đời kể vỏn vẹn trong từng ấy trang sách. Mà chi tiết, mà chân thực lắm.
Hành trình sữa mẹ. Từ những ngày tháng đầu bế đứa con đỏ hỏn trong lòng lóng ngóng thay tã cho con cũng không nổi tới việc tự tìm tòi học hỏi mọi thứ ra sao để trở thành một ông bố chăm con hoàn hảo không kém bất kì bà mẹ thành thục nào. Rồi hành trình xây dựng cộng đồng cho tặng sữa mẹ. Mình ấn tượng, cực kì ấn tượng với việc anh Trình Tuấn nhấn mạnh không dưới 1 lần về việc: tôi tin không ai có thể chăm sóc cho Ủn tốt hơn tôi. Và những gì anh làm khiến mình cũng tin vào điều đó. Thực sự mình ấn tượng bởi mình chưa bao giờ dám tự tin khẳng định rằng mình yêu ai đó hay có khả năng chăm sóc cho ai đó tốt nhất cuộc đời này. Đó là một lời nói thực sự cần rất nhiều tư cách.
Hành trình khởi nghiệp và tình yêu trở lại là hai chương cuối cùng. Như tên của chúng đã nói lên, như một cơ duyên với những mối quan hệ cũ mới đan nhau, móc nối vào nhau, anh làm lên một team tham gia cuộc thi khởi nghiệp với mong muốn nuôi lớn thành công đứa con tinh thần lớn nhất cuộc đời mình đó là BabyMe - ứng dụng chăm sóc em bé. Rất nhiều bài học về ước mơ ở đây, về quan điểm thành công, về sự đánh đổi giữa đam mê với sinh nhai. Rồi tình yêu trở lại, một lần nữa anh biết yêu sau những ám ảnh khổng lồ và những nhớ thương vỡ vụn về người vợ quá cố. Nhưng tình yêu ấy chẳng đi đến đâu, anh đơn phương thôi dẫu tình yêu ấy cháy bỏng. Câu chuyện khiến mình càng chắc chắn thêm quan điểm rằng cảm xúc là thứ không ai chi phối được, nhưng cảm xúc vốn dĩ là chuyện của một người. Nếu mất kiểm soát để cảm xúc thỏa mãn bản thân (dù chỉ trong chốc lát) mà mình biết điều đó có thể gây tổn thương người khác nhưng vẫn làm thì chỉ là thứ cảm xúc ích kỉ .
Mình thấy giá trị của việc đọc một cuốn sách còn đặc biệt ở chỗ nó cho mình tự nhìn nhận được những điều theo góc riêng của mình. Mình tin tác giả viết cuốn sách này không có ý định bàn luận về tình yêu, nhưng mình lại nhận được rất nhiều bài học từ đây.
Thứ nhất, mình nhận ra rằng, theo lời kể của chính anh, anh yêu nhiều. Mặc dù chẳng có tình yêu nào là bỡn cợt, nhưng có những thời điểm anh có cảm xúc với hai người một lúc, và cả 2 đều là thật – một điều vốn dĩ mình luôn đặt dấu hỏi chấm từ xưa đến nay “sao lại có thể có cảm giác với hai người cùng một lúc được nhỉ?”. Mà điều đó xảy đến với anh hơn một lần. Nên mình tạm có câu trả lời cho câu hỏi to đùng trong đầu mình từ lâu, có lẽ trên đời có những kiểu người như thế thật, họ không xấu, nhưng cảm xúc là thứ trời sinh, quan trọng là họ có thể giải quyết và sắp xếp được thứ cảm xúc ấy ổn thỏa để đừng ai vô tội bị tổn thương. Ồ nhưng đương nhiên, chắc chắn sẽ có ít nhất một người tổn thương, chắc chắn.
Thứ hai, cho dù đúng là anh rất yêu mẹ Ủn, thật lòng và sâu sắc. Nhưng rồi qua tổng thể câu chuyện của anh, mình có thể cho rằng mẹ Ủn chưa phải người anh yêu nhất (anh chưa từng so sánh anh yêu ai nhất, đương nhiên sự so sánh ấy thật thừa thãi) nhưng ở thời điểm anh quyết định cưới mẹ Ủn, anh chỉ có một mình mẹ Ủn, thật lòng yêu nhau, thật lòng muốn cưới nhau, sau đó cũng chưa từng lừa dối. Từ đó mình cũng ngộ ra một điều rằng, chúng ta có thể sẽ không lấy người chúng ta yêu nhất cuộc đời này nhưng chúng ta sẽ kết hôn với người mà chúng ta yêu nhất ở thời điểm chúng ta muốn kết hôn nhất. Chỉ mong một đời an vui, kể từ thời điểm đó trở đi, cả hai đừng rung động, đừng yêu thêm bất cứ một ai khác nữa, vậy là chúng ta có một tình yêu sau cùng, một hôn nhân chân thành duy nhất và chắc hẳn nó sẽ thành đẹp nhất.
Thứ ba, là điều mình luôn nghĩ và bây giờ thêm phần chắc chắn, thực ra không được ở bên cạnh người mình yêu thương không phải là điều tồi tệ nhất, ít nhất nếu chúng ta biết được, đâu đó giữa cuộc đời này, người đó đang khỏe mạnh (ít nhất là khỏe mạnh) và đang sống tốt, hạnh phúc bên một ai đó khác đi chăng nữa (có khiến mình chạnh lòng hay là cả đau lòng) thì đó vẫn là một dạng may mắn. May mắn gấp hàng vạn, hàng vạn lần việc phải nhắc về câu chuyện sinh tử.
Ốc
BA MUỐN NUÔI CON BẰNG SỮA MẸ - Trình Tuấn
Hình như chỉ có rất lâu trước đây, khi đọc tiểu thuyết ngôn tình mình mới phải vừa đọc vừa khóc thôi. Đúng là rất lâu rồi, cho tới tận hôm nay, đọc “Ba muốn nuôi con bằng sữa mẹ” mình lại phải dừng lại giữa chừng để khóc và nghỉ một lúc rồi mới dám đọc tiếp.
Đây chẳng phải một cuốn sách đặc biệt về nội dung hay tinh tế về ngôn ngữ, theo mình thấy. Nó rất đơn thuần là lời tự chuyện bình thường của một người đàn ông-có-thể-coi-là-đặc-biệt giữa rất nhiều người đặc biệt trong cuộc sống này. Nhưng có lẽ những câu chuyện cảm động đời thường và những thứ cảm giác thật của một con người thật lại dễ chạm hơn tới phần nhạy cảm nhất của một độc giả là mình. Bởi vì nó thật. Nó là cuộc sống, không phải văn chương, lại rất đơn thuần.
Sách kể về hình trình nuôi con bằng sữa mẹ của một ông bố gà trống. Người vợ qua đời khi đứa con đầu lòng chưa thôi nôi, ra đi giữa bao nhiêu là bộn bề cuộc sống, ra đi giữa hàng tá áp lực đè nén đến chết nghẹt của công việc, tiền nong và những vô tâm đứt gãy vô hình của đôi vợ chồng trẻ vừa bước vào hôn nhân chưa bao lâu. Và thế là, ra đi trong sự hối hận day dứt của người chồng đam mê công việc mà chót lỡ chủ quan với sức khỏe của vợ. Tuy vậy, chẳng một ai đổ lỗi cho anh về điều đó ngoại trừ chính bản thân anh, mình cũng thấy anh không phải hoàn toàn có lỗi. Bởi vì mình luôn cho rằng, dù đúng là mỗi người đều phải tự có trách nhiệm to lớn với chính sức khỏe và tính mạng của mình, nhưng đôi khi, sống chết lại là chuyện đã được sắp đặt bởi thứ quyền năng vô hình, mơ hồ mà con người chẳng thể kiểm soát được.
Quay ngược về quá khứ, thực ra cuốn sách này vượt ra khỏi một câu chuyện đơn thần của một ông bố đơn thân quyết tâm nuôi con bằng sữa mẹ, đó còn là một câu chuyện về một chàng trai trẻ tài năng đam mê với công nghệ, chế tạo. Cuốn sách này đặc biệt thú vị ở chỗ khoảng một phần ba đầu tiên cho mình cảm giác như thể đang đọc sách viết về công nghệ, về robot, về chế tạo, về những kiến thức kĩ thuật đặc chuyên ngành rồi phần sau lại như thể đang đọc sách của một bác sĩ chuyên gia về dinh dưỡng trẻ nhỏ với đầy đủ chi tiết các kiến thức về sữa mẹ, một cách khoa học và hệ thống. Đây là cuốn sách đầu tiên làm cho mình say sưa đọc những thứ kiến thức mình chằng biết dù chỉ một chút nào, cũng tưởng là chẳng có tí hứng thú nào (như là chế tạo robot) đọc bằng sự mải mê đến khó hiểu.
Năm tháng tuổi trẻ. Là giai đoạn từ khi còn thơ ấu cho tới thời sinh viên lăn lộn. Đúng là 100 trang sách dài như một quãng đời người. Từ bé đã thể hiện đam mê với chế tạo, từ việc tham gia những cuộc thi chế tạo nhỏ cho tới giấc mơ một ngày trở thành nhà vô địch Robocon Châu Á – Thái Bình Dương thành hiện thực, bao nhiêu là câu chuyện thăng trầm, bao nhiêu là khó khăn, nỗ lực, cả hoài bão rồi đến cả mấy mối tình của hai mươi mấy năm đầu đời kể vỏn vẹn trong từng ấy trang sách. Mà chi tiết, mà chân thực lắm.
Hành trình sữa mẹ. Từ những ngày tháng đầu bế đứa con đỏ hỏn trong lòng lóng ngóng thay tã cho con cũng không nổi tới việc tự tìm tòi học hỏi mọi thứ ra sao để trở thành một ông bố chăm con hoàn hảo không kém bất kì bà mẹ thành thục nào. Rồi hành trình xây dựng cộng đồng cho tặng sữa mẹ. Mình ấn tượng, cực kì ấn tượng với việc anh Trình Tuấn nhấn mạnh không dưới 1 lần về việc: tôi tin không ai có thể chăm sóc cho Ủn tốt hơn tôi. Và những gì anh làm khiến mình cũng tin vào điều đó. Thực sự mình ấn tượng bởi mình chưa bao giờ dám tự tin khẳng định rằng mình yêu ai đó hay có khả năng chăm sóc cho ai đó tốt nhất cuộc đời này. Đó là một lời nói thực sự cần rất nhiều tư cách.
Hành trình khởi nghiệp và tình yêu trở lại là hai chương cuối cùng. Như tên của chúng đã nói lên, như một cơ duyên với những mối quan hệ cũ mới đan nhau, móc nối vào nhau, anh làm lên một team tham gia cuộc thi khởi nghiệp với mong muốn nuôi lớn thành công đứa con tinh thần lớn nhất cuộc đời mình đó là BabyMe - ứng dụng chăm sóc em bé. Rất nhiều bài học về ước mơ ở đây, về quan điểm thành công, về sự đánh đổi giữa đam mê với sinh nhai. Rồi tình yêu trở lại, một lần nữa anh biết yêu sau những ám ảnh khổng lồ và những nhớ thương vỡ vụn về người vợ quá cố. Nhưng tình yêu ấy chẳng đi đến đâu, anh đơn phương thôi dẫu tình yêu ấy cháy bỏng. Câu chuyện khiến mình càng chắc chắn thêm quan điểm rằng cảm xúc là thứ không ai chi phối được, nhưng cảm xúc vốn dĩ là chuyện của một người. Nếu mất kiểm soát để cảm xúc thỏa mãn bản thân (dù chỉ trong chốc lát) mà mình biết điều đó có thể gây tổn thương người khác nhưng vẫn làm thì chỉ là thứ cảm xúc ích kỉ .
Mình thấy giá trị của việc đọc một cuốn sách còn đặc biệt ở chỗ nó cho mình tự nhìn nhận được những điều theo góc riêng của mình. Mình tin tác giả viết cuốn sách này không có ý định bàn luận về tình yêu, nhưng mình lại nhận được rất nhiều bài học từ đây.
Thứ nhất, mình nhận ra rằng, theo lời kể của chính anh, anh yêu nhiều. Mặc dù chẳng có tình yêu nào là bỡn cợt, nhưng có những thời điểm anh có cảm xúc với hai người một lúc, và cả 2 đều là thật – một điều vốn dĩ mình luôn đặt dấu hỏi chấm từ xưa đến nay “sao lại có thể có cảm giác với hai người cùng một lúc được nhỉ?”. Mà điều đó xảy đến với anh hơn một lần. Nên mình tạm có câu trả lời cho câu hỏi to đùng trong đầu mình từ lâu, có lẽ trên đời có những kiểu người như thế thật, họ không xấu, nhưng cảm xúc là thứ trời sinh, quan trọng là họ có thể giải quyết và sắp xếp được thứ cảm xúc ấy ổn thỏa để đừng ai vô tội bị tổn thương. Ồ nhưng đương nhiên, chắc chắn sẽ có ít nhất một người tổn thương, chắc chắn.
Thứ hai, cho dù đúng là anh rất yêu mẹ Ủn, thật lòng và sâu sắc. Nhưng rồi qua tổng thể câu chuyện của anh, mình có thể cho rằng mẹ Ủn chưa phải người anh yêu nhất (anh chưa từng so sánh anh yêu ai nhất, đương nhiên sự so sánh ấy thật thừa thãi) nhưng ở thời điểm anh quyết định cưới mẹ Ủn, anh chỉ có một mình mẹ Ủn, thật lòng yêu nhau, thật lòng muốn cưới nhau, sau đó cũng chưa từng lừa dối. Từ đó mình cũng ngộ ra một điều rằng, chúng ta có thể sẽ không lấy người chúng ta yêu nhất cuộc đời này nhưng chúng ta sẽ kết hôn với người mà chúng ta yêu nhất ở thời điểm chúng ta muốn kết hôn nhất. Chỉ mong một đời an vui, kể từ thời điểm đó trở đi, cả hai đừng rung động, đừng yêu thêm bất cứ một ai khác nữa, vậy là chúng ta có một tình yêu sau cùng, một hôn nhân chân thành duy nhất và chắc hẳn nó sẽ thành đẹp nhất.
Thứ ba, là điều mình luôn nghĩ và bây giờ thêm phần chắc chắn, thực ra không được ở bên cạnh người mình yêu thương không phải là điều tồi tệ nhất, ít nhất nếu chúng ta biết được, đâu đó giữa cuộc đời này, người đó đang khỏe mạnh (ít nhất là khỏe mạnh) và đang sống tốt, hạnh phúc bên một ai đó khác đi chăng nữa (có khiến mình chạnh lòng hay là cả đau lòng) thì đó vẫn là một dạng may mắn. May mắn gấp hàng vạn, hàng vạn lần việc phải nhắc về câu chuyện sinh tử
Trần Thông“Ba muốn nuôi con bằng sữa mẹ” thực sự là một câu chuyện cảm động vì hết sức chân thành và đầy tình cảm qua giọng văn nhẹ nhàng mà ấn tượng của tác giả Trình Tuấn. Một quyển tự truyện của một người cha đơn thân sống tại TPHCM cùng cô con gái bé nhỏ tên là Ủn đã khiến cho nhiều bạn đọc phải thổn thức vì lối viết giản dị, sâu lắng và đầy ý nghĩa. Tác giả Trình Tuấn đã cho chúng ta thấy rằng không gì là không thể làm được nếu có ý chí bền bỉ và sự kiên trì tối đa. Dù nhiều dự án khởi nghiệp của anh không thành công nhưng tham vọng vẫn luôn hiện hữu trong con người đó với những mục tiêu lớn lao và ý nghĩa. May mắn là một ứng dụng điện thoại mà anh sáng lập có tên là babyMe đã được các bậc phụ huynh đón nhận và sử dụng trong quá trình chăm sóc con. Hầu như những dự án của anh đều phát sinh từ những ngày tháng cô đơn phải nuôi con một mình và thiếu vắng đi hình bóng của người vợ yêu dấu. Anh biết chăm con là phải tỉ mỉ và cực nhọc như thế nào nên luôn có những chia sẻ và kế hoạch thiết thực cho việc nuôi dạy con trẻ. Thông điệp mà “Ba muốn nuôi con bằng sữa mẹ” đã truyền tải khiến chúng ta thêm tin yêu vào những điều kỳ diệu của cuộc sống này.
Hồng PhúcMột người cha đơn thân còn cố gắng nuôi con bằng sữa mẹ, rong ruổi khắp các hẻm nhỏ của Sài Gòn để xin sữa cho cô con gái nhỏ bị mất mẹ của mình.... Với tôi đó là một câu chuyện gây xúc động mạnh mẽ, và cũng là một nguồn cảm hứng để cho các bà mẹ quyết tâm nuôi con bằng sữa mẹ.
Thu Cúc02/08/2020
Hình như chỉ có rất lâu trước đây, khi đọc tiểu thuyết ngôn tình mình mới phải vừa đọc vừa khóc thôi. Đúng là rất lâu rồi, cho tới tận hôm nay, đọc “Ba muốn nuôi con bằng sữa mẹ” mình lại phải dừng lại giữa chừng để khóc và nghỉ một lúc rồi mới dám đọc tiếp.
Đây chẳng phải một cuốn sách đặc biệt về nội dung hay tinh tế về ngôn ngữ, theo mình thấy. Nó rất đơn thuần là lời tự chuyện bình thường của một người đàn ông-có-thể-coi-là-đặc-biệt giữa rất nhiều người đặc biệt trong cuộc sống này. Nhưng có lẽ những câu chuyện cảm động đời thường và những thứ cảm giác thật của một con người thật lại dễ chạm hơn tới phần nhạy cảm nhất của một độc giả là mình. Bởi vì nó thật. Nó là cuộc sống, không phải văn chương, lại rất đơn thuần.
Sách kể về hình trình nuôi con bằng sữa mẹ của một ông bố gà trống. Người vợ qua đời khi đứa con đầu lòng chưa thôi nôi, ra đi giữa bao nhiêu là bộn bề cuộc sống, ra đi giữa hàng tá áp lực đè nén đến chết nghẹt của công việc, tiền nong và những vô tâm đứt gãy vô hình của đôi vợ chồng trẻ vừa bước vào hôn nhân chưa bao lâu. Và thế là, ra đi trong sự hối hận day dứt của người chồng đam mê công việc mà chót lỡ chủ quan với sức khỏe của vợ. Tuy vậy, chẳng một ai đổ lỗi cho anh về điều đó ngoại trừ chính bản thân anh, mình cũng thấy anh không phải hoàn toàn có lỗi. Bởi vì mình luôn cho rằng, dù đúng là mỗi người đều phải tự có trách nhiệm to lớn với chính sức khỏe và tính mạng của mình, nhưng đôi khi, sống chết lại là chuyện đã được sắp đặt bởi thứ quyền năng vô hình, mơ hồ mà con người chẳng thể kiểm soát được.
Quay ngược về quá khứ, thực ra cuốn sách này vượt ra khỏi một câu chuyện đơn thần của một ông bố đơn thân quyết tâm nuôi con bằng sữa mẹ, đó còn là một câu chuyện về một chàng trai trẻ tài năng đam mê với công nghệ, chế tạo. Cuốn sách này đặc biệt thú vị ở chỗ khoảng một phần ba đầu tiên cho mình cảm giác như thể đang đọc sách viết về công nghệ, về robot, về chế tạo, về những kiến thức kĩ thuật đặc chuyên ngành rồi phần sau lại như thể đang đọc sách của một bác sĩ chuyên gia về dinh dưỡng trẻ nhỏ với đầy đủ chi tiết các kiến thức về sữa mẹ, một cách khoa học và hệ thống. Đây là cuốn sách đầu tiên làm cho mình say sưa đọc những thứ kiến thức mình chằng biết dù chỉ một chút nào, cũng tưởng là chẳng có tí hứng thú nào (như là chế tạo robot) đọc bằng sự mải mê đến khó hiểu.
Năm tháng tuổi trẻ. Là giai đoạn từ khi còn thơ ấu cho tới thời sinh viên lăn lộn. Đúng là 100 trang sách dài như một quãng đời người. Từ bé đã thể hiện đam mê với chế tạo, từ việc tham gia những cuộc thi chế tạo nhỏ cho tới giấc mơ một ngày trở thành nhà vô địch Robocon Châu Á – Thái Bình Dương thành hiện thực, bao nhiêu là câu chuyện thăng trầm, bao nhiêu là khó khăn, nỗ lực, cả hoài bão rồi đến cả mấy mối tình của hai mươi mấy năm đầu đời kể vỏn vẹn trong từng ấy trang sách. Mà chi tiết, mà chân thực lắm.
Hành trình sữa mẹ. Từ những ngày tháng đầu bế đứa con đỏ hỏn trong lòng lóng ngóng thay tã cho con cũng không nổi tới việc tự tìm tòi học hỏi mọi thứ ra sao để trở thành một ông bố chăm con hoàn hảo không kém bất kì bà mẹ thành thục nào. Rồi hành trình xây dựng cộng đồng cho tặng sữa mẹ. Mình ấn tượng, cực kì ấn tượng với việc anh Trình Tuấn nhấn mạnh không dưới 1 lần về việc: tôi tin không ai có thể chăm sóc cho Ủn tốt hơn tôi. Và những gì anh làm khiến mình cũng tin vào điều đó. Thực sự mình ấn tượng bởi mình chưa bao giờ dám tự tin khẳng định rằng mình yêu ai đó hay có khả năng chăm sóc cho ai đó tốt nhất cuộc đời này. Đó là một lời nói thực sự cần rất nhiều tư cách.
Hành trình khởi nghiệp và tình yêu trở lại là hai chương cuối cùng. Như tên của chúng đã nói lên, như một cơ duyên với những mối quan hệ cũ mới đan nhau, móc nối vào nhau, anh làm lên một team tham gia cuộc thi khởi nghiệp với mong muốn nuôi lớn thành công đứa con tinh thần lớn nhất cuộc đời mình đó là BabyMe - ứng dụng chăm sóc em bé. Rất nhiều bài học về ước mơ ở đây, về quan điểm thành công, về sự đánh đổi giữa đam mê với sinh nhai. Rồi tình yêu trở lại, một lần nữa anh biết yêu sau những ám ảnh khổng lồ và những nhớ thương vỡ vụn về người vợ quá cố. Nhưng tình yêu ấy chẳng đi đến đâu, anh đơn phương thôi dẫu tình yêu ấy cháy bỏng. Câu chuyện khiến mình càng chắc chắn thêm quan điểm rằng cảm xúc là thứ không ai chi phối được, nhưng cảm xúc vốn dĩ là chuyện của một người. Nếu mất kiểm soát để cảm xúc thỏa mãn bản thân (dù chỉ trong chốc lát) mà mình biết điều đó có thể gây tổn thương người khác nhưng vẫn làm thì chỉ là thứ cảm xúc ích kỉ .
Mình thấy giá trị của việc đọc một cuốn sách còn đặc biệt ở chỗ nó cho mình tự nhìn nhận được những điều theo góc riêng của mình. Mình tin tác giả viết cuốn sách này không có ý định bàn luận về tình yêu, nhưng mình lại nhận được rất nhiều bài học từ đây.
Thứ nhất, mình nhận ra rằng, theo lời kể của chính anh, anh yêu nhiều. Mặc dù chẳng có tình yêu nào là bỡn cợt, nhưng có những thời điểm anh có cảm xúc với hai người một lúc, và cả 2 đều là thật – một điều vốn dĩ mình luôn đặt dấu hỏi chấm từ xưa đến nay “sao lại có thể có cảm giác với hai người cùng một lúc được nhỉ?”. Mà điều đó xảy đến với anh hơn một lần. Nên mình tạm có câu trả lời cho câu hỏi to đùng trong đầu mình từ lâu, có lẽ trên đời có những kiểu người như thế thật, họ không xấu, nhưng cảm xúc là thứ trời sinh, quan trọng là họ có thể giải quyết và sắp xếp được thứ cảm xúc ấy ổn thỏa để đừng ai vô tội bị tổn thương. Ồ nhưng đương nhiên, chắc chắn sẽ có ít nhất một người tổn thương, chắc chắn.
Thứ hai, cho dù đúng là anh rất yêu mẹ Ủn, thật lòng và sâu sắc. Nhưng rồi qua tổng thể câu chuyện của anh, mình có thể cho rằng mẹ Ủn chưa phải người anh yêu nhất (anh chưa từng so sánh anh yêu ai nhất, đương nhiên sự so sánh ấy thật thừa thãi) nhưng ở thời điểm anh quyết định cưới mẹ Ủn, anh chỉ có một mình mẹ Ủn, thật lòng yêu nhau, thật lòng muốn cưới nhau, sau đó cũng chưa từng lừa dối. Từ đó mình cũng ngộ ra một điều rằng, chúng ta có thể sẽ không lấy người chúng ta yêu nhất cuộc đời này nhưng chúng ta sẽ kết hôn với người mà chúng ta yêu nhất ở thời điểm chúng ta muốn kết hôn nhất. Chỉ mong một đời an vui, kể từ thời điểm đó trở đi, cả hai đừng rung động, đừng yêu thêm bất cứ một ai khác nữa, vậy là chúng ta có một tình yêu sau cùng, một hôn nhân chân thành duy nhất và chắc hẳn nó sẽ thành đẹp nhất.
Thứ ba, là điều mình luôn nghĩ và bây giờ thêm phần chắc chắn, thực ra không được ở bên cạnh người mình yêu thương không phải là điều tồi tệ nhất, ít nhất nếu chúng ta biết được, đâu đó giữa cuộc đời này, người đó đang khỏe mạnh (ít nhất là khỏe mạnh) và đang sống tốt, hạnh phúc bên một ai đó khác đi chăng nữa (có khiến mình chạnh lòng hay là cả đau lòng) thì đó vẫn là một dạng may mắn. May mắn gấp hàng vạn, hàng vạn lần việc phải nhắc về câu chuyện sinh tử.
Ốc 14/05/2020
BA MUỐN NUÔI CON BẰNG SỮA MẸ - Trình Tuấn
Hình như chỉ có rất lâu trước đây, khi đọc tiểu thuyết ngôn tình mình mới phải vừa đọc vừa khóc thôi. Đúng là rất lâu rồi, cho tới tận hôm nay, đọc “Ba muốn nuôi con bằng sữa mẹ” mình lại phải dừng lại giữa chừng để khóc và nghỉ một lúc rồi mới dám đọc tiếp.
Đây chẳng phải một cuốn sách đặc biệt về nội dung hay tinh tế về ngôn ngữ, theo mình thấy. Nó rất đơn thuần là lời tự chuyện bình thường của một người đàn ông-có-thể-coi-là-đặc-biệt giữa rất nhiều người đặc biệt trong cuộc sống này. Nhưng có lẽ những câu chuyện cảm động đời thường và những thứ cảm giác thật của một con người thật lại dễ chạm hơn tới phần nhạy cảm nhất của một độc giả là mình. Bởi vì nó thật. Nó là cuộc sống, không phải văn chương, lại rất đơn thuần.
Sách kể về hình trình nuôi con bằng sữa mẹ của một ông bố gà trống. Người vợ qua đời khi đứa con đầu lòng chưa thôi nôi, ra đi giữa bao nhiêu là bộn bề cuộc sống, ra đi giữa hàng tá áp lực đè nén đến chết nghẹt của công việc, tiền nong và những vô tâm đứt gãy vô hình của đôi vợ chồng trẻ vừa bước vào hôn nhân chưa bao lâu. Và thế là, ra đi trong sự hối hận day dứt của người chồng đam mê công việc mà chót lỡ chủ quan với sức khỏe của vợ. Tuy vậy, chẳng một ai đổ lỗi cho anh về điều đó ngoại trừ chính bản thân anh, mình cũng thấy anh không phải hoàn toàn có lỗi. Bởi vì mình luôn cho rằng, dù đúng là mỗi người đều phải tự có trách nhiệm to lớn với chính sức khỏe và tính mạng của mình, nhưng đôi khi, sống chết lại là chuyện đã được sắp đặt bởi thứ quyền năng vô hình, mơ hồ mà con người chẳng thể kiểm soát được.
Quay ngược về quá khứ, thực ra cuốn sách này vượt ra khỏi một câu chuyện đơn thần của một ông bố đơn thân quyết tâm nuôi con bằng sữa mẹ, đó còn là một câu chuyện về một chàng trai trẻ tài năng đam mê với công nghệ, chế tạo. Cuốn sách này đặc biệt thú vị ở chỗ khoảng một phần ba đầu tiên cho mình cảm giác như thể đang đọc sách viết về công nghệ, về robot, về chế tạo, về những kiến thức kĩ thuật đặc chuyên ngành rồi phần sau lại như thể đang đọc sách của một bác sĩ chuyên gia về dinh dưỡng trẻ nhỏ với đầy đủ chi tiết các kiến thức về sữa mẹ, một cách khoa học và hệ thống. Đây là cuốn sách đầu tiên làm cho mình say sưa đọc những thứ kiến thức mình chằng biết dù chỉ một chút nào, cũng tưởng là chẳng có tí hứng thú nào (như là chế tạo robot) đọc bằng sự mải mê đến khó hiểu.
Năm tháng tuổi trẻ. Là giai đoạn từ khi còn thơ ấu cho tới thời sinh viên lăn lộn. Đúng là 100 trang sách dài như một quãng đời người. Từ bé đã thể hiện đam mê với chế tạo, từ việc tham gia những cuộc thi chế tạo nhỏ cho tới giấc mơ một ngày trở thành nhà vô địch Robocon Châu Á – Thái Bình Dương thành hiện thực, bao nhiêu là câu chuyện thăng trầm, bao nhiêu là khó khăn, nỗ lực, cả hoài bão rồi đến cả mấy mối tình của hai mươi mấy năm đầu đời kể vỏn vẹn trong từng ấy trang sách. Mà chi tiết, mà chân thực lắm.
Hành trình sữa mẹ. Từ những ngày tháng đầu bế đứa con đỏ hỏn trong lòng lóng ngóng thay tã cho con cũng không nổi tới việc tự tìm tòi học hỏi mọi thứ ra sao để trở thành một ông bố chăm con hoàn hảo không kém bất kì bà mẹ thành thục nào. Rồi hành trình xây dựng cộng đồng cho tặng sữa mẹ. Mình ấn tượng, cực kì ấn tượng với việc anh Trình Tuấn nhấn mạnh không dưới 1 lần về việc: tôi tin không ai có thể chăm sóc cho Ủn tốt hơn tôi. Và những gì anh làm khiến mình cũng tin vào điều đó. Thực sự mình ấn tượng bởi mình chưa bao giờ dám tự tin khẳng định rằng mình yêu ai đó hay có khả năng chăm sóc cho ai đó tốt nhất cuộc đời này. Đó là một lời nói thực sự cần rất nhiều tư cách.
Hành trình khởi nghiệp và tình yêu trở lại là hai chương cuối cùng. Như tên của chúng đã nói lên, như một cơ duyên với những mối quan hệ cũ mới đan nhau, móc nối vào nhau, anh làm lên một team tham gia cuộc thi khởi nghiệp với mong muốn nuôi lớn thành công đứa con tinh thần lớn nhất cuộc đời mình đó là BabyMe - ứng dụng chăm sóc em bé. Rất nhiều bài học về ước mơ ở đây, về quan điểm thành công, về sự đánh đổi giữa đam mê với sinh nhai. Rồi tình yêu trở lại, một lần nữa anh biết yêu sau những ám ảnh khổng lồ và những nhớ thương vỡ vụn về người vợ quá cố. Nhưng tình yêu ấy chẳng đi đến đâu, anh đơn phương thôi dẫu tình yêu ấy cháy bỏng. Câu chuyện khiến mình càng chắc chắn thêm quan điểm rằng cảm xúc là thứ không ai chi phối được, nhưng cảm xúc vốn dĩ là chuyện của một người. Nếu mất kiểm soát để cảm xúc thỏa mãn bản thân (dù chỉ trong chốc lát) mà mình biết điều đó có thể gây tổn thương người khác nhưng vẫn làm thì chỉ là thứ cảm xúc ích kỉ .
Mình thấy giá trị của việc đọc một cuốn sách còn đặc biệt ở chỗ nó cho mình tự nhìn nhận được những điều theo góc riêng của mình. Mình tin tác giả viết cuốn sách này không có ý định bàn luận về tình yêu, nhưng mình lại nhận được rất nhiều bài học từ đây.
Thứ nhất, mình nhận ra rằng, theo lời kể của chính anh, anh yêu nhiều. Mặc dù chẳng có tình yêu nào là bỡn cợt, nhưng có những thời điểm anh có cảm xúc với hai người một lúc, và cả 2 đều là thật – một điều vốn dĩ mình luôn đặt dấu hỏi chấm từ xưa đến nay “sao lại có thể có cảm giác với hai người cùng một lúc được nhỉ?”. Mà điều đó xảy đến với anh hơn một lần. Nên mình tạm có câu trả lời cho câu hỏi to đùng trong đầu mình từ lâu, có lẽ trên đời có những kiểu người như thế thật, họ không xấu, nhưng cảm xúc là thứ trời sinh, quan trọng là họ có thể giải quyết và sắp xếp được thứ cảm xúc ấy ổn thỏa để đừng ai vô tội bị tổn thương. Ồ nhưng đương nhiên, chắc chắn sẽ có ít nhất một người tổn thương, chắc chắn.
Thứ hai, cho dù đúng là anh rất yêu mẹ Ủn, thật lòng và sâu sắc. Nhưng rồi qua tổng thể câu chuyện của anh, mình có thể cho rằng mẹ Ủn chưa phải người anh yêu nhất (anh chưa từng so sánh anh yêu ai nhất, đương nhiên sự so sánh ấy thật thừa thãi) nhưng ở thời điểm anh quyết định cưới mẹ Ủn, anh chỉ có một mình mẹ Ủn, thật lòng yêu nhau, thật lòng muốn cưới nhau, sau đó cũng chưa từng lừa dối. Từ đó mình cũng ngộ ra một điều rằng, chúng ta có thể sẽ không lấy người chúng ta yêu nhất cuộc đời này nhưng chúng ta sẽ kết hôn với người mà chúng ta yêu nhất ở thời điểm chúng ta muốn kết hôn nhất. Chỉ mong một đời an vui, kể từ thời điểm đó trở đi, cả hai đừng rung động, đừng yêu thêm bất cứ một ai khác nữa, vậy là chúng ta có một tình yêu sau cùng, một hôn nhân chân thành duy nhất và chắc hẳn nó sẽ thành đẹp nhất.
Thứ ba, là điều mình luôn nghĩ và bây giờ thêm phần chắc chắn, thực ra không được ở bên cạnh người mình yêu thương không phải là điều tồi tệ nhất, ít nhất nếu chúng ta biết được, đâu đó giữa cuộc đời này, người đó đang khỏe mạnh (ít nhất là khỏe mạnh) và đang sống tốt, hạnh phúc bên một ai đó khác đi chăng nữa (có khiến mình chạnh lòng hay là cả đau lòng) thì đó vẫn là một dạng may mắn. May mắn gấp hàng vạn, hàng vạn lần việc phải nhắc về câu chuyện sinh tử